Yêu Phải Tình Địch

185: Một Cây Kẹo Đường


trước sau


Liên tục ba ngày, Uông Thạc không ăn không uống không tắm rửa.
Khi Trì Sính vừa trả Túi Dấm Nhỏ cho y, Túi Dấm Nhỏ rất thích dính lấy Uông Thạc.

Kết quả đến ngày thứ ba, ngay cả Túi Dấm Nhỏ cũng chê Uông Thạc không biết chú trọng vệ sinh, nằm một bên không thích chơi với y nữa.
Uông Trẫm cũng đã bỏ mặc Uông Thạc ba ngày.
Uông Thạc bên này tuyệt thực, Uông Trẫm bên kia nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Uông Thạc cấm túc, Uông Trẫm rảnh rỗi là ra ngoài tản bộ.

Uông Thạc không rửa mặt, Uông Trẫm bên kia một ngày rửa hai lần, luôn luôn sảng khoái vui vẻ.
Hôm nay, thấy Uông Thạc lăn từ sô pha xuống đất, ngay cả sức để leo lên cũng không có, Uông Trẫm cuối cùng phá vỡ trầm mặc ba ngày nay.
“Em thử nhìn dáng vẻ của mình bây giờ đi.”
Uông Thạc trả lại một câu xa xăm: “Không phải anh thất tình? Đứng ở đó nói mà không biết đau.”
“Tỷ lệ chuyện này xảy ra trên người anh là không.” Uông Trẫm nói.
Uông Thạc hừ lạnh, “Phải, anh không yêu, lấy đâu ra thất tình chứ?”
“Vì anh chỉ cần tình yêu mà tỷ lệ đánh mất là không.”
“Vậy anh đi tìm đi.” Uông Thạc ném qua ánh mắt chế nhạo: “Chắc chắn anh ở vậy suốt đời luôn.”
Uông Trẫm nói: “Anh thà ở vậy suốt đời, cũng không muốn sống như em.”
Uông Thạc mài răng: “Anh có tư cách gì xem thường tôi?”
“Em có tư cách gì để anh không xem thường?” Uông Trẫm vặn lại.
Uông Thạc bực mình: “Uông Trẫm tôi cho anh biết, anh đừng cả ngày đắc ý trước mặt tôi, anh có tư cách gì kiêu ngạo? Không phải anh chỉ to con một chút thôi sao? Tôi cho anh biết, mẹ đã không định cần đứa con không biết người thân như anh nữa.

Nếu không phải tôi thương hại anh, không ngừng nói tốt với mẹ, anh đã bị đuổi đi từ lâu rồi.”
Uông Trẫm bước qua, ngồi xuống trước mặt Uông Thạc, ánh mắt cứng rắn thiêu đốt y.
“Em quậy như thế, chỉ chứng minh chọn lựa của Trì Sính là đúng.”

Mặt Uông Thạc lập tức biến sắc, đánh một cái vào Uông Trẫm.
Uông Trẫm chụp tay Uông Thạc lại, giọng điệu lạnh nhạt: “Đừng dùng cái móng vuốt dơ bẩn của em đi sờ lung tung.”
Nói xong, trực tiếp xách Uông Thạc đến phòng tắm, xả nước đầy bồn, ném Uông Thạc vào, tẩy rửa như rửa rau, không có một chút quan tâm thương tiếc nào.
Lúc nhỏ, chuyện Uông Thạc ghét nhất chính là để Uông Trẫm tắm cho mình, đôi tay luyện võ chứa đầy sẹo và vết chai của hắn, cọ rửa giống như lột da, mỗi lần tắm xong trên người đều rướm tia máu.
Nhưng bà Uông đặc biệt thích để con lớn tắm cho con nhỏ, vì con nhỏ quá lười, ghét trên người rất dày, nếu không phải tay của anh nó thì không kỳ sạch được.
Cho nên nhiều năm nay, bất kể là thời thiếu niên, thanh xuân hay lúc trưởng thành, hai anh em vẫn luôn trần truồng đối diện nhau, không chút bí mật.

Mà Uông Trẫm tắm cho Uông Thạc, cũng giống như lúc nhỏ, cả jj và mông đều chăm sóc không sót.
Mỗi lần cọ đến mệnh căn, Uông Thạc đều mắng chửi.
“Có biết nhẹ chút không hả? Anh muốn bứt của tôi luôn sao?”
Lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng khác với trầm mặc lúc trước, lần này Uông Trẫm trả lại cho một câu.
“Tổng cộng chỉ dài có chút xíu này, có bứt hay không có gì khác biệt?”
Uông Thạc tức khí: “Bây giờ tôi đang co lại, đợi khi nó đứng lên thì không ngắn chút nào hết được chưa?”
“Em cho rằng anh là nữ sao? Không chuyên như thế?” Uông Trẫm cầm sữa tắm qua.
Uông Thạc vẫn không phục, “Ai so với anh mà không ngắn hả? Anh so với người khác là dài thì có.”
“Của Ngô Sở Úy còn dài hơn em.”
“Anh nói cái gì?” Mắt Uông Thạc bắn ra từng tia lửa: “Anh thử qua rồi hả?”
“Không cần thử, nhìn cái là biết.”
Mặt Uông Thạc liền đen thui: “Mẹ nó anh nhìn chằm chằm đũng quần cậu ta sao?”
“Chỗ nào cũng nhìn.” Uông Thạc nói: “Chỗ nào cậu ta cũng dễ nhìn hơn em, nếu là anh, anh cũng chọn cậu ta.”
Không biết do đói dữ quá, hay bị Uông Trẫm chọc giận, Uông Thạc suýt nữa ngất luôn trong bồn tắm.

Bây giờ đối với kẻ thất bại như y mà nói, lời không thể tiếp nhận nhất chính là Ngô Sở Úy mạnh hơn y.
“Vậy anh cũng theo đuổi cậu ta đi, anh và Trì Sính làm kẻ mạnh đối đầu.”
Trong lời Uông Thạc không có một chút tình cảm nào, có thể nghe ra, y biết mùi rồi.

Uông Trẫm không nói gì, lật Uông Thạc lại, để y tì lên thành bồn tắm.
Mặt Uông Thạc âm trầm, không thấy chút tơ máu.
Qua một lát, không nghe Uông Trẫm trả lời, Uông Thạc lại phun ra một câu.
“Tim tôi đã chết.”
Uông Trẫm nói: “Em thật sự xem tình cảm của em là chuyện nghiêm trọng, anh cũng khinh thường khuyên nhủ em.”
“Ai cần anh khuyên nhủ hả?” Uông Thạc liếc mắt nhìn Uông Trẫm.
Uông Trẫm lại nói: “Em còn nhớ hai chúng ta lúc nhỏ giành kẹo đường không?”
“Anh có ý gì?” Uông Thạc không hiểu.
Uông Trẫm không nói, lấy khăn tắm trùm Uông Thạc lại, tự đi ra ngoài.
Hơn một giờ tối, mèo đêm cuối cùng cũng ra khỏi hang, liên tục ba ngày không biết cái gì là đói, hôm nay đột nhiên không chịu đựng nổi nữa.

Đi vào nhà bếp, mở hộp giữ ấm, lập tức vui mừng, vẫn còn sủi cảo, hơn nữa còn nóng.
Mùi hương bay thẳng đến phòng Uông Trẫm.
Muộn thế này hắn không ngủ, thật ra là muốn xem thử, Uông Thạc chán nản tuyệt vọng nghiêm trọng cỡ nào.

Hiện tại xem ra, hơn một nửa là làm cho mình xem.
Giống như lời hắn chưa nói xong vừa rồi, lúc nhỏ hắn và Uông Thạc chia nhau một cây kẹo đường, sau khi bẻ ra thì phát hiện không dài bằng nhau, hai người đều muốn phần dài.

Thế là bẻ một đoạn của phần dài hơn, nhưng không nắm chắc kích cỡ, cây kia lại biến thành cây dài hơn, thế là lại bẻ cây còn lại một khúc…
Bẻ tới bẻ lui, cuối cùng ai cũng không ăn được.
Uông Trẫm rất khó chịu, Uông Thạc thì vỗ tay vui sướng.
Vì trong lòng Uông Thạc, chiếm hữu quan trọng hơn cả hưởng thụ.

Thà rằng hai người đều không ăn được, nhưng ăn ít hơn một chút đối với Uông Thạc mà nói là đả kích rất lớn.


Nếu ai cũng không được ăn, trong lòng y ngược lại sẽ cân bằng.
Hơn nửa tháng trôi qua, Ngô Sở Úy mỗi ngày chỉ đi hai nơi, trừ công ty chính là nhà.
Dưới

phương án trị liệu của Casbin, tinh thần của bà Ngô luôn rất tốt, tuy bệnh tình vẫn đang chuyển xấu, nhưng so với những người bệnh ung thu thời kỳ cuối đau đớn không muốn sống trong bệnh viện mà nói, bà coi như đã rất hạnh phúc.
Mỗi ngày Ngô Sở Úy ở bên người bà, cuộc sống quạnh quẽ nhưng cũng đỡ lo.
Mấy hôm nay, Ngô Sở Úy phát hiện bà Ngô càng lúc càng hồ đồ.
Lúc trước bà sắp xếp mọi thứ tuần tự đâu ra đó, đồ đạc đặt ở đâu đều nhớ rõ ràng.

Bây giờ hoàn toàn không còn nhớ nổi, mới giây trước vừa đặt ở chỗ đó, giây sau đã tìm không được.
Cứ lấy chuyện hôm nay ra nói, bà Ngô cầm quần của mình chạy sang nhà hàng xóm, cứ nói là nhà hàng xóm đánh rơi ở nhà bà, còn muốn trả quần cho người ta.

Khiến cho hàng xóm giở khóc giở cười, cuối cùng vẫn là Ngô Sở Úy khuyên về.
Nửa đêm, bà Ngô tỉnh lại, vội vã kéo tay Ngô Sở Úy nói: “Ông này, xem thử con mình có phải đang khóc không?”
Ngô Sở Úy mở đèn, mù mờ nhìn bà Ngô.
“Mẹ, mẹ mơ thấy ác mộng hả?”
Bà Ngô vẫn kéo tay Ngô Sở Úy nói: “Ông này, hôm sau mua một cái giường nhỏ cho con đi, để nó vào phòng mình ngủ.”
Ngô Sở Úy vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Sáng hôm sau, Uông Trẫm đến công ty tìm Ngô Sở Úy, hai người cùng ra ngoài ăn trưa.
“Tình trạng mẹ cậu thế nào rồi?”
Ngô Sở Úy nói: “Trừ đầu óc hơi hồ đồ, cái khác đều tốt.”
“Hồ đồ thế nào?” Uông Thạc nói.
Ngô Sở Úy nói: “Cứ luôn xem tôi là ba tôi.” Nói xong không nhịn được cười.
Uông Trẫm không nói gì.
Qua một lát, Ngô Sở Úy thở dài, hỏi Uông Trẫm: “Anh nói xem tôi nên làm gì cho mẹ tôi đây? Bây giờ bà không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, tôi chỉ muốn trong những ngày này, mỗi ngày bà đều vui vẻ mà sống, anh nghĩ ý kiến giúp tôi đi.”
“Tại sao muốn tôi nghĩ giúp cậu?” Uông Trẫm nói.
Ngô Sở Úy nói: “Vì trong lòng tôi, anh chính là đại pháp sư, không gì không thể.

Anh luôn có thể mang đến niềm vui cho tôi, tôi tin anh cũng có thể mang đến bất ngờ cho mẹ tôi.”
Uông Trẫm cân nhắc một chút, “Nếu mẹ cậu luôn xem cậu là ba cậu, chứng minh bà nhớ ba cậu rồi, nếu cậu có thể giả dạng thành ông ấy, tôi nghĩ mẹ cậu sẽ rất vui.”
Ngô Sở Úy trợn to mắt: “Cái này cũng được hả?”

Chuyện này đối với Uông Trẫm mà nói chỉ nhỏ như dĩa rau, trước kia lúc hắn chấp hành nhiệm vụ ám sát, hóa trang là kỹ năng cơ bản.
Hơn một tiếng sau, Uông Trẫm bảo Ngô Sở Úy soi gương.
Ngô Sở Úy giật mình muốn rớt cằm, cái này… cái này cũng quá mức cường hãn rồi nhỉ? Y suýt nữa đã gào khóc với cái gương, ba của y đó! Sao ba có thể sống động như vậy được?
Tối, Ngô Sở Úy thật sự về nhà như thế, bà Ngô cũng trúng chiêu ngay, vui vẻ ăn thêm một chén lớn.
Nhưng Ngô Sở Úy lại không nuốt nổi một miếng.
Ngày hôm sau, y lại tìm đến Uông Trẫm, lần này y kéo Khương Tiểu Soái đi.
“Anh có thể hóa trang anh ta thành bạn gái của tôi không?”
Khương Tiểu Soái giật mình: “Cậu nói gì?”
Ra vẻ muốn đi, lại bị Ngô Sở Úy kéo về.
“Giúp cái đi mà, giúp tôi chút thôi, tận chút hiếu tâm cho mẹ thôi!”
Khương Tiểu Soái không chống nổi kì kèo năn nỉ từ Ngô Sở Úy, vẫn đồng ý.
Kết quả sau khi về nhà, bà Ngô vẫn không nhìn ra khác thường, còn vui vẻ nói với Khương Tiểu Soái: “Con đáng yêu quá, hơn hẳn Nhạc Duyệt kia.

Ông nhà cô đang ra ngoài làm đồng, nếu ổng về thấy con, đảm bảo còn vui hơn cô.”
Bà Ngô quên ai cũng không quên Nhạc Duyệt.
Hễ là người từng tổn thương con bà, bà không quên một ai.
Sau khi ra ngoài, Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái cười một trận.
“Anh diễn rất giống nha.”
Nhìn lần nữa, lại cười.
Khương Tiểu Soái ăn bận phong cách, chỉ mũi Ngô Sở Úy mắng: “Cậu cứ ra vẻ đi, tiểu súc sinh khi sư diệt tổ.”
“Ha ha…” Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái cảm khái: “Uông Trẫm thật là có tài, cái nào cũng tinh thông, nhìn anh ta cải trang cho anh coi, con gái bình thường cũng không xinh đẹp như thế.”
“Cút.”
Khương Tiểu Soái mắng thì mắng, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, “Uông Trẫm quả thật là nam thần hoàn mỹ.”
Ngô Sở Úy gật đầu tán đồng: “Sống cùng người như anh ta, cuộc sống sẽ rất đặc sắc!”
“Cậu và Trì Sính cứ kết thúc như thế?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy ra vẻ không sao cả: “Anh ta không cần tôi rồi, tôi có thể làm gì?”
“Dự định đi tìm người khác?” Khương Tiểu Soái chớp chớp mắt.
Ngô Sở Úy nhếch môi: “Đúng là cũng có chút ý đó.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện