Tan ca, Trì Sính lên thang máy, tiểu Trương ở phòng sát bên chen vào.
Trong thang máy chỉ có hai người họ, tiểu Trưong tìm chuyện để nói.
“Hôm nay là thứ năm, Ngô Sở Úy lại đến đón cậu đúng không?”
Trì Sính không để ý đến hắn, vẻ mặt thờ ơ ra khỏi thang máy.
Đứng trước cửa đơn vị, Trì Sính suy nghĩ tối nay nên đi đâu ăn cơm, lại có một đồng nghiệp đến bắt chuyện với hắn: “Đại ca Trì, đợi tổng giám đốc Ngô đến sao?”
Trì Sính quét mắt nhìn hắn, đồng nghiệp đó liền chuồn đi.
Xe chạy đến trước tiểu khu, Trì Sính định vào gần đó mua chút thức ăn, đi ngang qua một tiệm ăn quen thuộc, bà chủ đúng lúc đang đứng bên ngoài giũ tạp dề, thấy Trì Sính, cười bắt chuyện với hắn.
“Tan ca hả? Vào thử không, có thịt lừa sốt mới ra lò.”
Trì Sính bước vào, nhìn vào cửa sổ nấu bếp, có cánh vịt sốt mà Ngô Sở Úy thích nhất.
Bà chủ thấy Trì Sính nhìn cánh vịt, liền hỏi: “Muốn cái đó sao?”
Trì Sính tùy tiện gật đầu.
“Bao nhiêu?” Bà chủ hỏi.
Trì Sính nói: “Cô tự xem rồi lấy đi.”
Bà chủ vừa chọn cánh vịt vừa nói: “Cậu và tiểu Ngô mua đồ đúng là khác nhau, nếu mà tiểu Ngô mua à, cậu ta không nói tùy tiện chọn.
Cậu ta sẽ nói: Lấy cho tôi chín cái, thêm một cái cũng không được.
Nếu như lấy hơn, cậu ta sẽ không lên tiếng.
Nếu mà không đủ, cậu ta tuyệt đối muốn thêm vào, phải nhìn con số trên cân vượt qua mới trả tiền.”
Ông chủ cũng bước ra góp lời.
“Tiểu Ngô rất buồn cười, mua cái gì cũng mua chín cái, tôi hỏi sao cậu ấy không mua mười cái? Cậu ta nói hai chúng tôi mỗi người bốn cái, mua mười cái không chia được.
Tôi nói mua mười cái không chia được? Mua chín cái thì chia được sao? Một người bốn cái vậy không phải là tám cái sao? Sau đó cậu ta len lén nói với tôi, anh bôi tương ớt lên cái lớn nhất cho tôi, ha ha ha…”
Bà chủ cũng cười: “Đúng vậy, trong lúc tôi thối tiền cậu ta đã có thể gặm xong cánh vịt rồi, trước khi đi còn nói với tôi, nếu cái tên to con kia đến, đừng nói tôi ở đây ăn vụng một cái.”
Ông chủ nói tiếp: “Đặc biệt không thể nói ăn tương ớt.”
“Đúng đúng đúng.”
“Ha ha ha…”
Hai vợ chồng không hề kiêng kỵ đùa giỡn với Trì Sính, ai cũng không chú ý sắc mặt bất thường của hắn.
Trước khi đi, bà chủ còn hỏi Trì Sính.
“Đã một thời gian không thấy tiểu Ngô, có phải cậu ta dọn đi rồi không?”
Trì Sính ừ một tiếng.
“Ôi… tôi đã nói mà, lúc trước có thời gian là đến chuyện phiếm, lâu như vậy không đến tôi còn rất nhớ cậu ta.
Lần trước cậu ta nói muốn ăn ngó sen nếp, kết quả bán hết rồi, tôi bảo cậu ta ngày mai lại đến, không ngờ từ đó về sau không thấy cậu ta nữa…”
Bà chủ vẫn còn lải nhải, Trì Sính đã ra khỏi cửa.
Trước kia khi Ngô Sở Úy còn ở đây, thỉnh thoảng Trì Sính còn mua chút nguyên liệu, hai người về nhà mân mê, anh rửa rau tôi nhào mì, bất kể làm gì cũng ăn rất hứng thú.
Hiện tại chỉ một mình hắn, nhà bếp cũng lười vào, khoai tây mà Ngô Sở Úy mua trước khi đi vẫn còn ném trong thùng rác, mùa đông không dễ rữa, nhưng cũng héo rồi.
Có vài người, thỉnh thoảng ra ngoài hoặc “về nhà mẹ”, bạn đối với hành động đó là vui vẻ sảng khoái, đợi người ta đi thật rồi, cảm giác hụt hẫng trong lòng đã không còn một chút hạnh phúc nào đáng nói.
Ba chữ “Ngô Sở Úy” giống như khu vực gài mìn trong lòng Trì Sính, cho dù tự dẫm vào, cũng vẫn nổ như thường.
Y đi rất dứt khoát, để lại một giá sách cắm đầy kẹo đường.
Mấy trăm con rắn linh hoạt như thật cắm ở đó, có con ngóc đầu, có con vểnh đuôi, hình dáng đủ kiểu.
Không biết y làm sao phân chia màu sắc cho từng con rắn, lại làm sao nhớ hết mấy trăm con rắn không sót con nào.
Trì Sính ăn cơm xong thì đi tắm, mở tủ quần áo, quần lông cừu Ngô Sở Úy mua cho hắn còn chất ở đó.
Lúc trước không mặc, là không nỡ mặc.
Bây giờ không mặc, là không muốn mặc.
Ngô Sở Úy cái gì cũng không mang theo, chỉ mang theo cái quần lông cừu mà năm ngoái Trì Sính từng mặc.
Đủ mọi thứ cho thấy, Ngô Sở Úy ra đi là cố ý, không phải do Trì Sính đoạn tuyệt.
Chính vì điều này, Trì Sính cũng không tìm được lý do bào chữa cho y.
…
Quách Thành Vũ đang thụt bida, Lý Vượng ghé vào tai hắn nói: “Khương Tiểu Soái đến.”
Thụt một cái, quả bóng lọt lõm vào lỗ.
Quách Thành Vũ ném cây cơ bida cho Lý Vượng, vội vã ra ngoài, ban đầu vẫn còn cười hi hi, khi ra đến cửa, lại cực kỳ nhanh chóng giấu nụ cười đi, vẻ mặt lạnh lùng bước ra.
Phải nói là hắn cũng đủ kiên nhẫn, từ sau khi chuyện của hắn và Trì Sính được Ngô Sở Úy làm rõ, hắn ỷ vào bản thân vô tội, nên cả tháng trời không liên lạc với Khương Tiểu Soái.
Dùng hoạt động tâm lý của hắn để nói chính là, tôi bị cậu hiểu lầm, bây giờ cậu đã hiểu rõ chuyện ra sao, cũng nên chủ động đến biểu hiện với tôi một chút chứ?
Kết quả Khương Tiểu Soái thật sự tìm tới, Quách Thành Vũ có thể không mượn cơ hội này túm gọn Khương Tiểu Soái sao?
Cho nên thấy Khương Tiểu Soái, câu đầu tiên của Quách Thành Vũ là:
“Tới làm gì?”
Khương Tiểu Soái cười nói: “Không làm gì, thăm anh thôi.”
Quách Thành Vũ gồng cứng da mặt, thật ra đã bị nụ cười của Khương Tiểu Soái