Ngày chôn cất bà Ngô, Trì Sính có đến.
Chẳng qua hắn không tham gia vào nghi thức nhập táng, mà đậu xe ở trước ngõ, nhìn đội ngũ tang lễ chậm rãi xuất phát, không khí bi thương lan khắp con đường.
Tất cả người thân đều khóc lóc đau đớn, nhưng Ngô Sở Úy lại không rơi một giọt nước mắt nào, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm phía trước, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhưng chính vì như thế, lại giống như một ấn sắc nóng đỏ ném mạnh vào lòng Trì Sính, để lại một dấu vết đỏ máu, một vết thương cả đời không cách nào bình phục.
Bắt đầu từ hôm nay, Ngô Sở Úy chính thức trở thành người cô độc.
Sẽ không còn có một người yêu y vô vụ lợi, cho dù tương lai y có kết hôn sinh con, bên cạnh bạn bè đông đúc, nhưng nơi về và chốn ỷ lại ban đầu trong sinh mạng đã không còn tồn tại nữa.
Trì Sính không nỡ nhìn thẳng, đợi xe đưa tang đi rất lâu, hắn mới chậm rãi khởi động xe.
Ngày hôm sau, Trì Sính mặc trang phục nghiêm chỉnh, mang mắt kính đen, vẻ mặt trang nghiêm đến nghĩa trang an táng bà Ngô.
Đi cùng với hắn còn có Cương Tử, trong lòng Cương Tử ôm một lẵng hoa.
Câu phúng điếu trên lẵng hoa viết rằng: Trọn đời chỉ khóc nhớ người thân, thảm cỏ không vùi lấp hồn mẹ - con trai Trì Sính kính dâng.
Trì Sính không nói một câu, chỉ cúi người thật sâu trước bia mộ của bà Ngô.
Sau đó, lặng lẽ ra khỏi nghĩa trang.
Một tuần lễ sau đó, Ngô Sở Úy luôn như cái xác không hồn.
Ăn vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ, chỉ là thường xuyên ngồi một mình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lần ngẩn người là cả nửa tiếng.
Có lúc thư ký vào, gọi y mấy lần y mới hoàn hồn lại.
Đã đến cuối năm, mấy hôm nay công vụ của công ty rất nhiều, tập thể nhân viên thương Ngô Sở Úy vừa chịu nỗi đau mất mẹ, làm việc cũng tận chức tận trách, có thể giúp thì cố gắng giúp hết.
Lâm Ngạn Duệ gần như gánh hết tất cả sự vụ phức tạp trong ngày của Ngô Sở Úy, mỗi ngày bận trong bận ngoài, để bảo đảm Ngô Sở Úy có thêm nhiều thời gian thả lỏng và nghỉ ngơi.
Mấy hôm nay, Khương Tiểu Soái cứ tan tầm sẽ đến công ty, cũng cùng Ngô Sở Úy qua đêm.
Khi ngủ, Khương Tiểu Soái luôn ngủ không yên, một đêm sẽ tỉnh mấy lần, kiểm tra Ngô Sở Úy có bình thường không.
Ngô Sở Úy tựa hồ vẫn ngủ rất sâu, tiết tấu nhịp thở bình ổn, nhưng Khương Tiểu Soái luôn cảm thấy y không ngủ.
…
Năm ngoái tới vào lúc này, năm nay về vào lúc này, tính lại, Uông Thạc ở đây đã một năm rồi.
Chuyến bay hôm nay, không tìm được lý do để trả vé nữa.
Trước khi đi, Uông Thạc vẫn đến công ty Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đang nói chuyện với khách hàng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc bất thường nào.
Chẳng qua Uông Thạc đã biết tin mẹ y qua đời, cũng cùng Uông Trẫm đi chia buồn.
Cho dù là thế, Uông Thạc vẫn không thể không nói.
“Chiêu cuối cùng của cậu, thật đủ tàn nhẫn.
Ngô Sở Úy bình tĩnh nhìn Uông Thạc.
“Tôi không biết anh đang nói gì.”
Uông Thạc không chút lưu tình: “Làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức rồi, rơi vào bước đường hôm nay, cũng là đáng đời thôi.”
Ngô Sở Úy không có lời nào phản bác.
Uông Thạc lại nói: “Tôi nói rõ với cậu luôn, Nhạc Duyệt không phải do tôi tìm đến, tôi không ti tiện như vậy, dù tôi có lang độc thì cũng không đến mức để Trì Sính chịu kích thích lớn như thế.”
Nói xong, quay đầu đi.
Không biết là luyến tiếc với điểm kết của mười năm, hay không cam lòng vì đã hoang phí bảy năm, lúc Uông Thạc ngồi lên xe, nước mắt không tự chủ chảy xuống.
So với khuynh hướng bạo lực trước kia, lần này, Uông Trẫm hiếm khi ôm Uông Thạc vào lòng.
“Anh dẫn em về nhà.” Uông Trẫm nói.
Uông Thạc thất thanh khóc lên.
Tất cả đã kết thúc rồi, y cũng phải triệt để moi cái người tên Trì Sính ra khỏi lòng, cả máu lẫn thịt, không để lại một chút tàn tồn nào.
…
Ngô Sở Úy về phòng làm việc một mình.
Vẫn ngồi trên ghế, nhìn cửa sổ thất thần.
Đại khái qua chừng hai mươi phút, cửa phòng làm việc bị mở, một người có thể khuấy động cảm xúc của y xuất hiện.
Lần đầu tiên trong đời này, Trì Sính chân chính đầu hàng với một người.
Cho nên khi bước vào cửa, trong lòng hắn vẫn còn một chút oán hận.
Cảm xúc của Ngô Sở Úy bị lôi ra, nhìn chằm chằm vào Trì Sính.
Hỏi: “Anh đến làm gì?”
Trì Sính cứng giọng đáp trả: “Tới xem trò cười của cậu.”
“Hôm nay Uông Thạc bay về, tốt nhất anh nên mau đến sân bay, nếu không sẽ không kịp nữa.”
“Không cần gấp.” Trì Sính nói: “Tôi còn chưa nhìn đủ cậu khó chịu thế nào, thương tâm thế nào, sao tôi có thể an tâm xuất ngoại với Uông Thạc được?”
Tuy biết rõ Trì Sính chỉ đang tức giận nên nói thế, Ngô Sở Úy vẫn không thể khống chế cảm xúc của mình bị ảnh hưởng.
“Vậy anh nhìn đi, tốt nhất nhìn một lần cho đủ luôn.”
Trì Sính chỉ đảo mắt nhìn y một cái, rồi dời mắt đi.
“Nhìn dáng vẻ hao gầy của cậu coi, lúc trước còn miễn cưỡng xem được, bây giờ không còn ra hình người nữa rồi.”
Trước mặt Ngô Sở Úy có một cái gương, y nhìn mình trong gương, đầu tóc rối loạn, sắc mặt xám xịt, hai mắt vô thần, quả thật không giống người, bị người ta chê bai cũng là bình thường.
Cho nên y không lên tiếng.
Trì Sính không có chút xíu đau lòng nào, tiếp tục đả kích Ngô Sở Úy.
“Cậu không biết, nhìn cậu thế này tôi thoải mái lắm.”
Ngô Sở Úy vẫn không nói gì.
Trì Sính liếc mắt nhìn y, đột nhiên phát hiện y khóc.
Chẳng qua không có âm thanh nào, nước mắt chảy xuống theo