Gần tết, nhà nhà hộ hộ đều vô cùng náo nhiệt, đối với người vừa mất mẹ như Ngô Sở Úy mà nói, cái tết này trở thành một quãng thời gian bi thương.
Hai người chị của y tuy cũng không còn mẹ, nhưng người ta đã có gia đình nhỏ của mình, tết này sẽ trải qua ở nhà, cho nên chỉ còn lại một mình Ngô Sở Úy.
Vì tránh né những ngày mẫn cảm này, Trì Sính quyết định không ăn tết ở nhà, trực tiếp đánh tiếng với cha mẹ, mang Ngô Sở Úy bay thẳng đến Hawaii, thực hiện lời hứa lúc trước của hắn.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, vừa đặt chân lên đất liền, tâm trạng của Ngô Sở Úy đã nhẹ nhõm không ít.
Trì Sính học đại học ở Mỹ, lúc đó thường xuyên đến Hawaii lướt sóng, cho nên hiểu rõ về nơi này.
Hai người nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lái xe đến bờ biển bắc Hawaii.
Phong cảnh ven đường lớn rất đẹp, xa xa là biển xanh và bầu trời, mây trắng lơ lửng, cây chuối cây dừa xanh um bên bờ, so với cảnh mùa đông tiêu điều ở phía bắc TQ, nơi này tràn đầy sức sống.
Mùa đông ở Hawaii nhiều mưa, Ngô Sở Úy và Trì Sính khá may mắn, hôm xuất phát trời trong vắt không mây, ánh mắt trời rực rỡ trên bãi biển xinh đẹp.
Vừa có phụ nữ bản địa mặc váy dài chạm đất, lại có những cô nàng nóng bỏng mặc bikini, còn có đám đàn ông Hawaii với màu da như cổ đồng.
Buổi sáng sóng biển không lớn, Trì Sính liền cùng Ngô Sở Úy ngồi trên bãi biển sưởi nắng.
Hai người mặc trang phục tình nhân, áo ba lỗ bãi biển màu lam, quần thun rộng, mắt kính chống nắng cực lớn, một người thì anh tuấn hiên ngang, một người thì hào sảng ngang ngạnh.
Ở đây không có không khí cả nhà đoàn viên theo truyền thống tết của TQ, ai cũng là một cá thể tự do phóng khoáng, nhảy nhót vui vẻ trên sóng biển, theo đuổi náo nhiệt, tâm trạng của Ngô Sở Úy tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều.
Trì Sính vào cửa hàng bên bờ biển mua cho Ngô Sở Úy một lọ trái cây đóng gói, đưa cho y ăn.
Đã rất lâu Ngô Sở Úy không ăn ngon miệng như vậy.
“Ngọt lắm, có muốn nếm thử không?” Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính.
Trì Sính lắc đầu, không cần thử nữa, nhìn cậu ăn đã đủ ngọt rồi.
Ngô Sở Úy thè lưỡi liếm nước trái cây dính bên môi, làm Trì Sính ngứa ngáy trong lòng.
“Ê, anh mau nhìn kìa, cát ở đây đều là đá vụn nhẵn mịn.” Ngô Sở Úy đưa tay cho Trì Sính xem.
Trì Sính nói: “Cũng có thể dùng để mát xa.”
Nói xong kéo chân Ngô Sở Úy lại, cởi giày cho y, nắm một vốc cát, ma sát vào lòng bàn chân Ngô Sở Úy, làm Ngô Sở Úy ngứa ngáy lăn lộn.
“Đừng làm nữa… đừng làm nữa…” Ngô Sở Úy vừa cười vừa xin tha.
Trì Sính nhẹ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy: “Hiện tại có hứng chưa?”
Thoáng cái đã hơn hai tháng không thân thiết, đột nhiên bị trêu chọc cũng thấy có chút không quen, Ngô Sở Úy cố ý quay mặt đi chỗ khác, nhưng lửa ở ngực thì cháy hừng hực.
Con mắt nóng cháy của Trì Sính nhìn chằm chằm y một hồi, không nói tiếp nữa.
Gần trưa, mặt trời càng lúc càng nóng, Ngô Sở Úy dạo một hồi trên khu chợ nhỏ ở bãi biển, khi ngồi xuống bãi cát, mồ hôi đã ướt lưng.
Trì Sính đã cởi áo ba lỗ ra từ lâu, cơ thịt rắn chắc được tô điểm bởi mồ hôi và ánh mặt trời, tạo nên màu sắc gợi cảm, hắn nằm ngang trên bãi biển, cơ bụng tám múi khắc họa ra đường nét dương cương.
Ngô Sở Úy nhìn mà ghen tỵ, liền hốt một nắm cát, bỏ vào lỗ rốn của Trì Sính.
Trì Sính cắn mạnh lên cái tay đang giở trò của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhe răng gầm gừ.
Đúng lúc này một mỹ nữ bikini thân hình bốc lửa bước qua, ánh mắt yêu kiều lưu luyến một lát trên thân trần của Trì Sính, rồi lại cho Ngô Sở Úy một cái hôn gió.
Ngô Sở Úy vẫn nhìn theo cho đến lúc cô nàng ngồi xuống gần đó.
Sau đó đưa tay kéo hai bên áo ba lỗ, ra vẻ muốn cởi.
Trì Sính nhanh tay lẹ mắt ấn y lại, hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi nóng rồi, tôi cũng muốn cởi áo.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính quả quyết cự tuyệt: “Cậu không thể cởi.”
“Tại sao anh có thể cởi còn tôi thì không?” Ngô Sở Úy phản bác.
Trì Sính không giải thích: “Chỉ cần biết là không thể.”
“Hê, hôm nay tôi cứ muốn cởi đó!”
Ngô đại gia cố gắng nạy tay Trì Sính ra, nói gì cũng muốn cởi.
Nhiều ngày rồi, lần đầu tiên Trì Sính đen mặt với y.
“Gầy như cọng mì, cởi ra không sợ mất mặt hả?”
Ngô Sở Úy cũng bực mình, “Anh nhìn người bên kia đi, còn ốm hơn tôi nữa, người ta không phải cũng ở trần sao? Còn người kia nữa, cả người đầy mỡ, cũng chỉ mặc một cái quần bơi… tôi sang bên đó cởi được chưa? Tôi cách xa anh một chút, sẽ không làm anh mất mặt!”
Vừa định đứng dậy, đã bị Trì Sính kéo xuống đất.
“Có nóng đến mức đó không?” Ánh mắt hung hãn thiêu đốt Ngô Sở Úy: “Cậu là muốn cho mát hay muốn quyến rũ người ta?”
Ngô Sở Úy mài răng: “Anh có thể nóng còn tôi không thể nóng sao? Anh có thể cởi còn tôi không thể cởi? Đều là đàn ông, ai ở trần mà không được chứ?”
Dưới ánh mắt lom lom của bao người, Trì Sính ôm lấy Ngô Sở Úy, tay ngắt mạnh lên đầu nhũ của y.
Ngô Sở Úy đau đến run rẩy.
“Biết tại sao tôi không cho cậu cởi không?” Giọng nói thấp trầm của Trì Sính dội vào màng nhĩ Ngô Sở Úy: “Vì đầu nhũ của cậu quá gợi cảm, tôi không muốn cho người khác xem.”
Ngô Sở Úy càng không phục.
“Vậy còn anh thì có thể tùy tiện cởi, tùy tiện cho người khác xem?”
Trì Sính nhìn y chằm chằm một hồi, Ngô Sở Úy không hề sợ hãi nhìn lại.
Mấy giây sau, Trì Sính mặc áo vào.
Khóe miệng Ngô Sở Úy cong lên một độ cong nhỏ, vậy là đúng rồi, lần sau anh còn tiếp tục cho người khác nhìn thân hình của mình, tôi còn dùng chiêu này trị anh!
…
Chiều, sóng biển dâng cao mười mấy mét.
Trì Sính mang tới hai cái ván lướt sóng, đưa cái dài cho Ngô Sở Úy, cái ngắn mình dùng.
Vừa rồi Ngô Sở Úy ngồi trên bãi biển uống bia, ăn bắp rang, nhìn những cao thủ lướt sóng tung tăng giữa sóng biển, tư thế anh dũng hiên ngang, sớm đã muốn thử từ lâu.
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy nôn nóng muốn xuống, vội kéo y lại, giảng giải cho y những điều quan trọng cần biết.
“Nhớ hết cả chưa?” Hỏi Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy không ngừng gật đầu: “Nhớ rồi, nhớ rồi.”
“Lặp lại một lần cho tôi nghe.” Trì Sính ra lệnh.
Ngô Sở Úy không kiên nhẫn: “Lặp lại lần nữa tốn thời gian lắm, anh xem người ta đã chơi cả nửa ngày rồi, chúng ta còn chần chừ như thế, lát nữa sẽ hết sóng.”
“Cậu yên tâm, từ giờ đến tối, sóng sẽ càng lúc càng lớn.
Nghe lời, lặp lại những gì tôi đã nói vừa rồi đi.”
Ngô Sở Úy chỉ đành qua loa lặp lại một lần.
Quả nhiên bị Trì Sính ấn lại không cho đi, cho đến khi nhớ hết không