“Cũng nên để tôi hoàn thành tâm nguyện rồi đúng không?” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính biết rõ còn cố hỏi: “Hoàn thành tâm nguyện gì?”
Ngô Sở Úy thò tay lên mông Trì Sính, nhẹ vuốt ve vài cái, liếc mắt đưa tình với Trì Sính.
“Hiểu chưa?”
Hiểu thì hiểu rồi, nhưng Trì Sính người ta lại nói.
“Tâm nguyện của cậu đã hoàn thành rồi, không cần hoàn thành lần thứ hai.
”
Sắc mặt Ngô Sở Úy thay đổi: “Hoàn thành hồi nào? Sao tôi không biết?”
Ngón tay Trì Sính vẽ tới vẽ lui theo đường hông Ngô Sở Úy, khiến Ngô Sở Úy liên tục rùng mình.
“Lần trước ở chỗ Quách tử, tinh dầu thúc tình bị đổ, lúc tôi qua đón cậu về cậu đã trúng độc quá sâu, nếu tôi không cho cậu phản công thì không thể giải độc, thế là tôi đã anh dũng hiến thân.
”
Trì Sính hào phóng “thừa nhận” từng bị thượng trước mặt người yêu, thật ra đã là một loại đột phá mang tính lịch sử.
Ngô Sở Úy không thừa nhận: “Sao tôi không có một chút ấn tượng nào hết?”
“Hôm đó đầu óc cậu không tỉnh táo, làm cái gì cũng không nhớ nổi.
”
Cái này là nói thật, vì khi Ngô Sở Úy tỉnh lại, trên cơ bản trừ thân thể đau nhức, biết mình đã từng làm chuyện đó, thì không biết cái gì nữa.
Nhưng y không ngốc, lập tức đưa ra dị nghị với lời Trì Sính.
“Anh đừng đem vụ đầu óc không tỉnh táo ra làm thuốc mê, anh nói ngủ rồi thì ngủ rồi sao? Không có chứng cứ tôi không tin.
”
Chính vì Trì Sính biết Ngô Sở Úy không ngốc, nên đã thật sự tạo một chút “chứng cứ”.
Lấy di động qua, bấm mở một đoạn ghi âm trong đó.
Giọng nói thấp trầm của Trì Sính vang lên.
“Đến lúc đó cậu không thừa nhận thì sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Yên tâm đi, tôi làm rồi thì sẽ thừa nhận.
”
Nghe đoạn đối thoại này, Ngô Sở Úy giật mình sợ hãi.
“Thật sao?!”
Thật ra đoạn đối thoại này là khi Ngô Sở Úy trưng cầu sự đồng ý của Trì Sính, sau đó còn thêm một câu nữa, nhưng Trì Sính không ghi lại.
Tình trạng thực tế là:
“Đến lúc đó cậu không thừa nhận thì sao?”
“Yên tâm đi, tôi làm rồi thì sẽ thừa nhận.
”
“Vậy cũng không được.
”
Trong đoạn ghi âm không có câu “vậy cũng không được”, thế là hiệu quả của cả đoạn ghi âm liền biến từ trưng cầu ý kiến thành hai người đã làm xong chuyện, Trì Sính đang cầu được an ủi tâm lý.
Ngô Sở Úy cầm di động, mở đoạn đó nghe đi nghe lại.
Nhưng y vẫn còn thông minh, đặc biệt nhìn ngày được ghi âm, kết quả thật sự là hôm đó.
Quả nhiên, so với Trì Sính, y vẫn kém thông minh một chút.
“Mẹ nó!” Ngô Sở Úy không dám tin tưởng lắm: “Tôi đã làm anh từ lâu rồi sao?”
Thật ra để Trì Sính gật đầu đã là một chuyện không dễ dàng rồi.
Nhưng vì để Ngô Sở Úy được cân bằng tâm lý, hắn chỉ có thể làm thế, vì một khi Ngô Sở Úy thấy tâm lý không cân bằng, y sẽ muốn truy cầu cân bằng về thân thể.
Ngô Sở Úy kích động không thôi, liên tục xoa tay Trì Sính truy hỏi.
“Lúc đó biểu hiện của tôi thế nào? Dũng mãnh không? Tôi nói cho anh hay, đừng thấy cái cây của tôi không dài không thô bằng anh, nhưng nó đặc biệt linh hoạt, dễ sử dụng gấp bội! Hề hề, anh đừng không tin, nếu tôi lên hứng thật, năm ba gã đàn ông cũng làm không bằng tôi.
”
Trì Sính gồng nát đầu nghênh hợp y.
“Tạm được.
”
Trì Sính không dễ khen ngợi ai, nếu hắn nói là tạm được, vậy hàm ý chính là tương đối thỏa mãn.
“Tốt lắm!” Ngô Sở Úy còn đang tự luyến: “Tôi đã làm anh rồi à? Tôi đã làm tổng công đại nhân rồi à? Vậy không phải tôi đã chinh phục được đàn ông toàn thiên hạ rồi sao?”
Trì Sính nhẹ ho một tiếng: “Không khoa trương vậy đâu.
”
Ngô Sở Úy cũng cố gắng giảm bớt kích động, bình tĩnh nói: “Đúng đúng đúng, anh là kinh thành đệ nhất pháo, vậy tôi chỉ chinh phục toàn bộ đàn ông ở Bắc Kinh.
”
Trì Sính: “…”
Đối với Ngô Sở Úy mà nói, thứ cảm giác thân thể được làm Trì Sính không nặng, dù sao y là trai thẳng, làm năm ba người đàn ông to con không nhất định sẽ sướng.
Mấu chốt ở chỗ cảm giác thành tựu trong lòng, vốn liếng để khoe khoang, một khi có rồi, sau này có thể dương jj làm đàn ông rồi.
Dù có bị Trì Sính thượng nữa cũng không sợ, dù sao tôi cũng đã từng thượng anh rồi!
Nhưng y vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn lắm, dù sao lúc đó đầu óc không tỉnh táo, sau chuyện vẫn muốn hồi vị lại.
Thế là bóp cằm Trì Sính hỏi: “Lúc đó anh có kêu rên không?”
Trì Sính gật đầu.
“Kêu thế nào vậy?” Ngô Sở Úy hưng phấn hỏi.
Trì Sính nói: “Bình thường cậu kêu thế nào, tôi kêu thế đó.
”
Ngô Sở Úy lập tức sáng mắt: “Anh cũng kêu dâm đãng như vậy hả?”
Đời này Trì Sính chưa từng cười sướng đến vậy.
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, hình như y vừa tự… bán mình rồi.
Giây tiếp theo, toàn thân bị Trì Sính đè xuống.
“Tôi thật muốn làm cậu đến phế luôn! Cho cậu lẳng lơ…” Trì Sính vừa trêu chọc, vừa nâng eo cọ cọ giữa rãnh mông Ngô Sở Úy, lửa trong mắt càng lúc càng hừng.
Ngô Sở Úy cũng bị Trì Sính trêu chọc bốc lửa, thật ra vừa rồi lúc bị ngược y đã bắn lửa tung tóe rồi.
Trì Sính hôn lên tai Ngô Sở Úy, hàm răng mài ken két bên xương tai.
“Ưm…” Ngô Sở Úy móc chân lên eo Trì Sính.
Mắt Trì Sính híp lại tràn đầy thần thái, vừa sắc tình lại hạ lưu nhẹ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy: “Cậu nói xem, nếu cậu mặc váy cỏ đó nhảy múa, có phải còn lẳng lơ hơn mấy cô nàng đó không?”
Ngô Sở Úy thẹn quá hóa giận: “Anh so sánh tôi với phụ nữ hả?”
“Ai bảo mặc váy cỏ nhảy múa toàn là nữ? Một hàng đàn ông phía sau cậu không thấy sao?” Trì Sính tiếp tục châm