Trước khi Trì Sính đi, Quách Thành Vũ đưa cho hắn một cái thẻ.
“Trong thẻ này còn chút tiền, khi cần cậu cứ lấy mà dùng.”
Khóe môi Trì Sính hiện lên nụ cười nhẹ: “Được rồi, tôi muốn lấy chút tiền riêng sau lưng cậu ta còn không phải dễ lắm sao? Tôi chỉ là thích nhìn cậu ta tính toán chi li như thế, xem như dỗ con thôi.”
Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính.
“Đứa con nhà cậu thật không dễ dỗ.”
Khi Trì Sính đến khách sạn, đúng lúc Ngô Sở Úy cũng vừa bước ra, vai hơi nghiêng, vừa nhìn đã biết uống không ít.
Tiệc nội bộ công ty mời lãnh đạo hoặc tổ chức tập thể, bình thường sẽ đến khách sạn này.
Lâu dần, thím dọn vệ sinh cũng biết Ngô Sở Úy.
Mỗi lần thấy y đều hỏi: “Ông chủ Ngô có đối tượng chưa thế?”
Ngô Sở Úy nói: “Không có, cô mau giới thiệu một người cho tôi đi.”
Bình thường Trì Sính không có mặt, y đều trả lời như thế, hôm nay Trì Sính đến, y vẫn trả lời như thế.
Lên xe rồi, liền bị Trì Sính kéo vào lòng, hai chân bị ép tách ra, còn chưa kịp phản ứng, đã nếm được ngay một món ngon – vuốt hổ hầm trứng vàng.
Ngô Sở Úy đau đến mức kêu oa oa.
“Không có đối tượng đúng không?” Giọng nói thấp trầm của Trì Sính vang lên sau lưng.
Ngô Sở Úy vừa kêu đau vừa xin tha.
“Có, có, có, tôi nói sai rồi.”
Thấy Ngô Sở Úy đau đớn nhíu chặt mày, Trì Sính mới bỏ qua cho y.
“Lần sau cậu còn nói như thế, tôi sẽ làm cậu trong xe, để nửa người trên của cậu thò ra ngoài cửa sổ, rên rỉ cho thím đó nghe.
Để bà ta nhớ kỹ, sau này thứ gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Ngô Sở Úy kẹp chân để dịu một lát mới bớt đau, nếu là lúc thường, chắc chắn y sẽ sụ mặt cho đến lúc về nhà.
Nhưng hôm nay y uống rượu, sau khi uống rượu sẽ đặc biệt hào phóng, đau xong cũng không ghi thù, tiếp tục nói cười với Trì Sính.
Tắm xong ngồi lên giường, Ngô Sở Úy nhai đậu rôm rốp.
“Trước khi ngủ ăn ít thôi, để ngày mai ăn tiếp.”
Ngô Sở Úy nói: “Lúc còn giòn phải ăn nhanh, nếu không để ngày mai sẽ ỉu.”
“Cậu yên tâm, thời tiết Bắc Kinh khô như vậy, để cả tuần lễ cũng chả ỉu nổi.” Trì Sính ra vẻ muốn cướp lấy.
Ngô Sở Úy túm chặt không buông: “Vừa rồi tôi chỉ uống rượu thôi, không ăn được gì nhiều.”
“Vậy cũng không được, đưa đây.” Trì Sính bắt đầu nặng giọng.
Ngô Sở Úy nói rất đáng thương: “Tôi ăn thêm một hạt cuối cùng không được sao? Chỉ một hạt thôi.”
Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy mau ăn đi.
Ngô Sở Úy chọn hạt lớn nhất trong đó, bóc vỏ thật sạch, nhét vào miệng Trì Sính, nhét luôn cả nửa ngón tay vào.
Thế là, Ngô Sở Úy như mong muốn được ăn hết nửa túi đậu còn lại.
Từ khi biết Ngô Sở Úy mù màu, Trì Sính từng dẫn y đến bệnh viện rất nhiều lần.
Vì mù màu không có thuốc đặc trị, cho nên trừ định kỳ dẫn Ngô Sở Úy đi khám, mỗi tối trước khi ngủ Trì Sính đều sẽ mát xa cho y.
Ngô Sở Úy ngại phiền, vùi đầu lên giường không động đậy.
“Tôi buồn ngủ rồi.”
Trì Sính không nói nhiều lời, trực tiếp kéo y dậy, để y ngồi vững.
Ngô Sở Úy không kiên nhẫn nói: “Tôi đã sống như vậy hai mươi mấy năm rồi, cũng không cảm thấy khó chịu gì hết! Cần gì phải phân biệt được nhiều màu sắc chứ? Bớt một vài màu thì tránh được hoa mắt.”
“Ngay cả màu cánh hoa và đài hoa của bó hoa mà cậu cũng không phân biệt được, còn muốn dùng hai con mắt to này vào đâu?”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi có thể đeo mắt kính khắc phục mù màu! Đeo lên rồi sẽ có thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh.”
Trì Sính nghe xong câu này mặt càng âm trầm.
“Tuyệt đối không thể đeo! Đôi mắt đẹp thế này, đeo kính lỡ bị biến hình thì sao?”
Ngô Sở Úy chịu đánh chịu mắng chịu giày vò được, chính là không chịu được khen, vừa nghe chữ “đẹp”, trong lòng đã bắt đầu trộm nổi bong bóng.
“Vậy được, anh mau xoa bóp cho tôi đi.”
Trì Sính ngồi sau lưng Ngô Sở Úy, hai ngón tay đặt phía dưới mắt hai cm, nhẹ nhàng xoa ấn.
Sau khi xong trình tự này, lại bắt đầu kiên nhẫn kiểm tra năng lực phân biệt của Ngô Sở Úy đối với màu sắc, bắt đầu từ những hình đơn giản nhất.
“Hai bên trái phải bức hình này cùng một màu sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy đã có thể cảm giác được một chút khác biệt màu sắc rồi.
“Hình như bên trái đậm hơn bên phải một chút.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính sợ Ngô Sở Úy bị lóa, lại lấy ra một bức cùng màu.
“Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?”
Ngô Sở Úy rất sầu khổ: “Bức này nhìn không ra.”
Trì Sính vẫn không yên tâm, lại lấy ra một bức trên dưới khác màu.
Cố ý hỏi: “Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?”
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm một hồi, có vẻ không dám xác định.
“Sao tôi cảm thấy màu sắc trên dưới khác nhau vậy?”
Mặt Trì Sính cuối cùng cũng lộ ra một tia cười… trị liệu hơn nửa tháng, trạng thái mù màu của Ngô Sở Úy đã cải thiện không ít.
Trước kia đưa những bức hình này ra, trong mắt toàn là màu xám, hiện tại tuy phần lớn vẫn là màu xám, nhưng loại xám này đã trở nên có nhiều tầng.
Khi cất tập sách trắc nghiệm mù màu trở vào ngăn kéo, Trì Sính phát hiện bên trong có một chiếc bật lửa hình cây nấm, còn chưa mở bao bì, vừa nhìn đã biết là mua về tặng cho mình.
Thật ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu Trì Sính cam nguyện cầm mười tệ tiêu vặt, có thể khiến cái người quản tiền không lúc nào không nhớ đến mình.
Trì Sính cố ý hỏi Ngô Sở Úy: “Đây là cái gì?”
Ngô Sở Úy nói: “Bật lửa.”
“Bật lửa hiệu jj?”
Mắt Ngô Sở Úy tập trung lên cây nấm một hồi, mới hiểu ý Trì Sính.
“Má, cái gì chứ? Đây là cây nấm!!”
“Sao tôi lại thấy giống jj?” Trì Sính cố ý trêu chọc.
Ngô Sở Úy tức giận: “Anh nhìn cái gì mà không giống jj chứ?”
Trì Sính đặt bật lửa lên trên trứng gỗ, không lớn không nhỏ, kích cỡ đặc biệt thích hợp.
“Lần này