Liên tục mấy ngày, Ngô Sở Úy đều ở cùng Khương Tiểu Soái.
Trước mặt Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy chưa từng liên lạc với Trì Sính, mỗi ngày than ngắn thở dài, oán trời trách đất.
Khương Tiểu Soái vừa rời mắt, y liền gọi điện cho Trì Sính, mặt mày rạng rỡ, ngọt nào điềm mật.
Ngô Sở Úy không vội, nhưng Khương Tiểu Soái gấp muốn chết.
Hắn cho rằng giữ Ngô Sở Úy ở đây, Trì Sính nhiều lắm chỉ nhịn mấy ngày, sẽ đến đón Ngô Sở Úy về.
Nào ngờ chiêu này căn bản không có tác dụng, lần này Trì Sính sắt lòng làm cặn bã, không thèm hỏi đến tình trạng của Ngô Sở Úy.
Có một người thất tình ở bên cạnh như thế, Khương Tiểu Soái cũng không dám liên tục liên lạc với Quách Thành Vũ, càng không dám đến chỗ Quách Thành Vũ, sợ Ngô Sở Úy thấy cảnh sinh tình, chán nản đau thương.
Trước kia cảm thấy Quách Thành Vũ rất chướng mắt, vì tránh né thế công cầu hoan của hắn mà không ngại ném đầu lâu rải máu nóng, hiện tại mới không gặp mấy ngày, thật sự thấy hơi nhớ hắn.
Có một câu nói rất hay, đàn ông giống như mấy bà thím, khi không đến thì nhớ, đến thì phiền.
Nếu muốn nói, không ai thể nghiệm sâu bằng Trì Sính, nỗi mong nhớ của hắn đối với Ngô Sở Úy đã đến mức cào ruột xé gan rồi.
Rõ ràng là tình nhân hợp pháp, lại giống như đang lén lút vụng trộm, hai người đó sớm chiều bầu bạn, Trì Sính không bắt được người, cả điện thoại cũng không thể muốn gọi là gọi.
Khó chịu nhất là buổi tối, tinh trùng sắp cắn chết Trì Sính luôn rồi, Ngô Sở Úy bên kia vẫn liên tiếp cự tuyệt.
Cuối cùng, tối hôm nay, Ngô Sở Úy cũng chịu không nổi.
Thấy Khương Tiểu Soái đã ngủ say, Ngô Sở Úy một mình vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Xả đầy bồn tắm, hơi nước lan đầy, Ngô Sở Úy tựa vào cạnh bồn tắm, trò chuyện qua video với Trì Sính.
Trì Sính thật sự rất muốn kéo Ngô Sở Úy ra khỏi di động.
“Cậu có xong chưa hả?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Chuyện này không gấp được, quá gấp trông sẽ không thật, sư phụ của tôi thông minh như thế, chắc chắn sẽ phát giác.”
“Cho cậu thêm ba ngày, nếu không hoàn thành thì cậu bỏ thuốc sư phụ cậu, trực tiếp cột lên giường Quách tử.”
Ngô Sở Úy bĩu môi, “Anh có tư cách gì bàn điều kiện với tôi? Bây giờ tôi đang giúp anh em của anh, không phải anh em của tôi.
Trước kia không phải anh muốn tôi lấy công chuộc tội sao? Được rồi! Tôi đã bày mưu tính kế rồi, cũng tốn nhiều tâm huyết như thế, bây giờ anh lại muốn phá hoại thành quả lao động của tôi!”
“Tôi cho rằng kế hoạch của cậu tổn thất quá lớn, không đáng.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nhíu mày, “Ba ngày quá hà khắc, năm ngày được không?”
“Tôi chỉ có thể tiếp tục chịu đựng thêm ba ngày xa cậu, cậu tự coi rồi làm đi.” Trì Sính kiên quyết nói.
Ngô Sở Úy tức giận cầm hộp sữa tươi bên cạnh uống ừng ực, bổ sung năng lượng.
Ban ngày y luôn giả bộ không có khẩu vị, cơm cũng chả dám ăn nhiều, kết quả đến giờ này thì đói đến mức ngủ không nổi.
Hôm nay còn may, khi Khương Tiểu Soái pha sữa tắm còn dư lại một hộp, Ngô Sở Úy mới đỡ đói.
Do uống quá vội, bên miệng Ngô Sở Úy còn dính một vòng sữa.
“Bên miệng có sữa, liếm đi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy thè lưỡi liếm một vòng quanh miệng.
Cảnh liếm này câu toàn bộ dâm trùng trong lòng Trì Sính ra.
“Còn không vậy?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Còn, cậu liếm tiếp đi.”
Ngô Sở Úy lại thè lưỡi liếm.
“Mẹ nó tôi thật muốn thao cậu!” Trì Sính nhịn không được văng tục.
Ngô Sở Úy lười biếng híp mắt nhìn di động, nói xa xăm: “Đến thao đi! Không phải anh lên trời xuống đất, không gì không thể sao? Có bản lĩnh đến thao đi!”
Trì Sính ném ra một câu rất có sức nặng.
“Cậu đợi đó, ba ngày sau.”
Ngô Sở Úy vừa nghĩ đến ba ngày sau lại phải vào hang hổ, vội nhân lúc này ức hiếp Trì Sính qua di động.
Thế là, lẳng lơ tựa vào mép bồn tắm, liếc mắt nhìn Trì Sính.
“Tôi đợi không kịp rồi làm sao đây?”
Trì Sính khàn cả giọng: “Cậu trêu chọc tôi như vậy, không sợ tôi đến tìm cậu ngay bây giờ sao?”
Ngô Sở Úy cười tà ác.
“Anh sẽ không nỡ khiến nỗ lực của tôi thất bại trong gang tấc.”
Trì Sính thật muốn đâm nát cái miệng lẳng lơ của Ngô Sở Úy.
“Vậy cậu nỡ ủy khuất jj của tôi sao?”
Ngô Sở Úy nghe được câu này của Trì Sính, cố ý dời di động xuống cổ, để hắn thấy lồng ngực bị hun đỏ hồng của mình, sau đó thở phì phò nói: “Không phải tôi cũng cùng chịu ủy khuất giống anh sao?”
Trì Sính nhìn ra được, Ngô Sở Úy là cố ý.
Nếu đã vậy, thì chắc là tương kế tựu kế, bình thường ở trước mặt mình, cậu ta không dám lẳng lơ như thế, hôm nay nhân cơ hội này ý dâm đã nghiện.
“Tôi muốn nhìn pín lừa của anh.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính chiều ý y, dời di động xuống dưới, cự long đã phấn chấn.
Hô hấp của Ngô Sở Úy đã hỗn loạn.
“Tôi cũng muốn nhìn mông cậu.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy cố ý làm hắn thèm: “Không cho xem.”
“Nghe lời.” Trì Sính dịu giọng: “Đặt di động cạnh chân, quỳ trong bồn tắm.”
Ngô Sở Úy vốn không muốn bày tư thế khó coi đó, nhưng vừa nghĩ đến sẽ khiến Trì Sính không dễ chịu, y liền cố căng bộ mặt già này làm theo yêu cầu của Trì Sính.
“Mông nhích lên trước màn hình một chút, tôi nhìn không rõ.”
Ngô Sở Úy nghe lời nhích qua.
Trì Sính lại nói: “Tách ra cho tôi xem.”
Ngô Sở Úy nghiêng đầu ném cho Trì Sính một ánh mắt xấu hổ tức giận.
Trì Sính suýt đã bắn ra.
Ngô Sở Úy nhìn vẻ mặt cố gắng nhẫn nại của Trì Sính, trong lòng rất có cảm giác thành tựu, do dự một chút vẫn đưa tay ra sau, chậm rãi tách hai mông ra, để lộ đường rãnh gợi cảm và cửa động nóng bỏng.
Trì Sính nhìn mà mắt cũng đỏ lên.
“Được chưa?” Ngô Sở Úy đã hơi mệt.
Trì Sính nói: “Thò tay vào trong, kéo rộng ra một chút, tôi muốn nhìn thấy bên trong ra sao.”
Ngô Sở Úy đặc biệt thiếu đánh nói một câu.
“Nhét không vào, mấy ngày không chạm, nó lại chặt mất rồi.”
Trình độ bốc cháy của Trì Sính không nghĩ cũng biết.
Kết quả, hai người đang chơi rất H, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Đại Úy, đại Úy.”
Ngô Sở Úy giật mình, nhanh chóng ném di động và hộp sữa ra cửa sổ.
Khi Trì Sính nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, tiếp đó là âm thanh tút tút, có nghĩa là hắn sắp phải chịu đựng một đêm khó chịu nhất từ trước tới nay.
Ngô Sở Úy cắm đầu vào bồn tắm, mặt chìm trong nước, tứ chi giãn ra tự do.
Khương Tiểu Soái gọi vài tiếng không ai trả lời, cuối cùng nóng ruột, đạp mở cửa.
“Đại Úy!!!”
Kêu một tiếng dữ dội, Khương Tiểu Soái nhanh chóng kéo Ngô Sở Úy khỏi nước.
Sau đó, dọn sạch tạp vật trong miệng, làm hô hấp nhân tạo, xoa bóp tim gì đều không thiếu, sau đó cố gắng cõng y lên, chạy trong phòng tắm, để Ngô Sở Úy ọc nước trong bụng ra.
Ngô Sở Úy làm gì có nước trong bụng? Căn bản không thể ọc, vốn còn muốn giả vờ thêm chút nữa, nhưng Khương Tiểu Soái thật sự lắc y đến mức muốn ói sữa, thế là y chỉ đành suy yếu mở miệng ngăn cản Khương Tiểu Soái.
Đợi khi Ngô Sở Úy được buông xuống, Khương Tiểu Soái đã đổ đầy mồ hôi.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Khương Tiểu Soái, trong lòng Ngô Sở Úy chỉ có một suy nghĩ: Quách tử,