Trên đường về Ngô Sở Úy còn rất vui vẻ, vậy mà vừa về đến nhà, y càng nghĩ càng thấy không vui nổi.
Đứng một mình bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đã thế còn có chút thương cảm.
Sư phụ của tôi nhất định đang kêu thảm đúng không?
Anh ta nhất định rất hận tôi đúng không?
Đang nghĩ thế, trên mông đột nhiên truyền đến một cơn đau, Ngô Sở Úy gào một cái rồi nhảy phắt lên, quay người tức giận nhìn Trì Sính.
“Đánh tôi làm gì?”
Ánh mắt sâu thẳm của Trì Sính nhìn vào y: “Nghĩ gì đó?”
Ngô Sở Úy buồn bực đáp: “Nghĩ lung tung.”
“Nghĩ bậy bạ hay nghĩ lung tung?”
Ngô Sở Úy phun ra từng chữ rõ ràng: “Nghĩ lung tung.”
“Nghĩ bậy bạ?” (Xiao xiang)
“Nghĩ lung tung.” (Xia xiang, hiện tượng đồng âm, tác giả chơi chữ)
“Nghĩ bậy bạ?”
“Lung tung, l-u-n-g t-u-n-g!”
Có lúc, trêu Ngô Sở Úy là một chuyện vui thích của Trì Sính.
Một phút trước Ngô Sở Úy còn có thể linh hoạt suy nghĩ ám toán người khác, một phút sau ngựa giống đã biến thành kẻ liệt não.
Trì Sính rõ ràng cố ý, y còn liên tục nhấn mạnh “một tiếng lung”, hai tiếng “tung”, ba tiếng “lung”, bốn tiếng “tung”.
Cuối cùng nhéo tai Trì Sính, giọng điệu rất cứng: “Nhớ chưa?”
Trì Sính không nói gì, đưa ba ngón tay ra.
Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm ngón tay Trì Sính một hồi, trong lòng chợt rét lạnh, tay nhanh chóng rút khỏi tai Trì Sính xoay người một trăm tám mươi độ, vừa bước được một bước, đã bị kéo cổ áo lại, hai chân mài ken két xuống sàn, chân sau dịch về vị trí cũ.
“Ba ngày.” Trì Sính nhắc nhở.
“Trí nhớ của anh sao lại tốt vậy chứ?”
Trì Sính nói: “Không phải trí nhớ của tôi tốt, mà dáng vẻ lẳng lơ của cậu đã ở trong đầu tôi ba ngày rồi, căn bản chưa từng đi đâu.”
Ngô Sở Úy cầm cây gãi ngứa đập một cái lên đầu Trì Sính.
“Lần này đi chưa?”
Trì Sính nhìn ra được, thằng nhóc này thuần túy là chán sống rồi.
Vừa kéo Ngô Sở Úy về phòng ngủ, Trì Sính vừa nói: “Mấy ngày cậu không ở nhà, tôi đã sửa sang phòng ngủ lại một chút rồi.”
Ngô Sở Úy có một dự cảm không hay.
“Sửa sang thế nào vậy?”
Trì Sính nói: “Chỉ đổi giấy dán tường thôi.”
Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm, y cứ tưởng lại có trò biến thái gì đó tiến vào ổ dâm của hai người.
Kết quả, sau khi đẩy cửa vào, Ngô Sở Úy cứng đờ tại chỗ.
Không chỉ không có thứ gì được dọn vào, hơn nữa còn có rất nhiều thứ bị dọn ra.
Cả căn phòng trở nên rất sáng sủa, lớn như một căn nhà bốn gian.
Vì sao?
Vì giấy dán tướng đã đổi thành gương, ngay cả trần nhà cũng không ngoại lệ.
Ngô Sở Úy quay đầu muốn chạy, lại bị Trì Sính chặn cửa, chui chỗ nào cũng không chui ra được.
Cuối cùng, như cái bao cát bị Trì Sính vác vào.
Trì Sính ôm Ngô Sở Úy ngồi lên giường, đối diện là một mặt gương rộng lớn.
Mắt Ngô Sở Úy di chuyển lung tung, kết quả chuyển đến chỗ nào cũng đều là gương mặt đầy uy nghiêm của Trì Sính.
Trì Sính cưỡng chế quay đầu Ngô Sở Úy lại, bức ép y nhìn mặt gương trước mắt.
“Hôm đó trong điện thoại không phải rất lẳng lơ với tôi sao? Sao lúc ở trước mặt tôi lại sợ hãi rồi?” Trì Sính đuổi cắn lỗ tai Ngô Sở Úy: “Dám nhéo tai tôi? Hử?”
Ngô Sở Úy thấy rõ gương mặt đỏ bừng của mình trong gương.
“Lẳng lơ giống hôm bữa cho tôi xem.” Trì Sính vừa nói vừa thuần thục trêu chọc Ngô Sở Úy: “Hôm đó chưa xem đã, còn muốn xem nữa.”
Ngô Sở Úy giãy dụa không theo.
“Nghe lời.” Trì Sính khuyên: “Tôi thích nhìn cậu lẳng lơ, hai hôm nay nhớ đến sắp phát điên rồi.”
Nói xong, đưa cho Ngô Sở Úy một cái quần hở đáy.
“Mặc cái này vào.”
Ngô Sở Úy đỏ mặt tía tai, xấu hổ không thôi đáp trả.
“Tôi không mặc, biến thái quá.”
Trì Sính cũng không bức ép y, hắn có cách để Ngô Sở Úy mặc, cũng có cách bắt Ngô Sở Úy mặc nó thỏa mãn ham muốn ác liệt của mình.
Ngô Sở Úy bị Trì Sính kẹp giữa hai chân, Trì Sính ngồi sau lưng y, tay đưa ra phía trước, cách lớp áo vuốt ve xoa nắn trên người Ngô Sở Úy.
Đợi đến khi Ngô Sở Úy chậm rãi tiến vào trạng thái, Trì Sính liền duỗi tay lên nút áo sơ mi của Ngô Sở Úy, không nhanh không chậm cởi áo cho y.
Tuy bình thường vẫn hay làm thế, nhưng bị người ta cởi áo trước gương, vẫn là lần đầu tiên.
Có một loại khoái cảm cấm kỵ.
Ngô Sở Úy thấy rõ ngón tay thô ráp của Trì Sính ma sát lên người mình, khiến y run rẩy từng cơn.
Sau đó, hai đầu ngón tay của Trì Sính duỗi lên đầu nhũ Ngô Sở Úy, nhanh chóng đè ấn mài cọ.
Ngô Sở Úy tức thì phát ra tiếng kêu khó nén, nhìn gương mặt dâm đãng của mình trong gương, vừa xấu hổ vừa kích động đáng thẹn.
“Bảo bối, nhìn gương nói, tôi đang làm gì đây?” Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy nói không ra lời, Trì Sính lại cầm cây kim nhỏ chuyên dùng để ngược đãi đâm vào đầu nhũ y.
A…
Ngô Sở Úy vừa đau vừa ngứa giãy dụa, Trì Sính ôm chặt y, không mở miệng thì cứ tiếp tục đâm.
“Chơi tôi… đang chơi tôi…” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính tiếp tục đâm: “Chơi ở đâu?”
Ngô Sở Úy cực độ khó chịu phun ra hai chữ: “Đầu nhũ.”
Vì khích lệ sự thành thật của Ngô Sở Úy, Trì Sính thò đầu qua cẩn thận vỗ về nơi bị đâm vừa rồi.
Thân thể đã mấy ngày chưa khai trai của Ngô Sở Úy lập tức không gồng nổi nữa, ôm đầu Trì Sính rên rỉ không ngừng.
“Đã quá…”
Trì Sính lại dùng ngón tay có mang điện trêu chọc trên eo và trong đùi Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy run rẩy không thể khống chế, đặc biệt là cảnh này còn bị mình “nhìn lén” trong gương, kích thích thị giác khiến y càng lúc càng khó nhẫn nại.
“Sờ bên dưới.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính hoàn toàn ngó lơ thỉnh cầu của y, tay chỉ lả lướt ở vùng quanh đó.
Ngô Sở Úy bị bức phải tự thò tay xuống.
Không ngờ, lại bị Trì Sính giữ chặt không cho động, Trì Sính kề vào tai Ngô Sở Úy nói những lời hạ lưu, không ngừng kích thích thần kinh khát vọng phát tiết của y.
“Cầu xin anh…” Ngô Sở Úy nghiêng đầu cắn cổ Trì Sính.
Trì Sính hỏi: “Muốn tôi liếm jj cho cậu sao?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Vậy cậu mặc cái quần đó vào.”
Ngô Sở Úy không nói gì.
Trì Sính biết y thỏa hiệp rồi, vì vậy dưới tình trạng nửa chiều nửa cự của y liền mặc cho y cái quần đó.
Ngô Sở Úy xấu khổ khó nén, vậy mà Trì Sính lại cưỡng ép tách