Mấy miếng đậu hũ, giày vò Trương Bảo Quý khổ sở không nói nổi.
Dạ dày và thực quản của ông ta đều bị bỏng, mấy ngày liền phải nằm bệnh viện truyền nước, không chỉ khó chịu khi ăn, mà ngay cả khi thở cũng kèm theo từng cơn đau.
Một khi ho, thịt trong tim như bị nện mạnh, quả thật muốn đòi mạng già của ông ta.
Đây đều là thứ yếu, đau khổ chủ yếu nhất đến từ mặt tâm lý.
Mấy hôm nay, trong đầu Trương Bảo Quý thỉnh thoảng lại hiện lên cảnh ông ta gục xuống liếm đồ dơ bẩn trên giày Trì Sính trong nhà vệ sinh hôm đó.
Sỉ nhục này, đối với một người trung niên năm mươi tuổi mà nói là mang tính hủy diệt, đã để lại một bóng ma nặng nề trong lòng ông ta, cả đời cũng không thể xua tan.
Ông ta không hiểu, mình và Trì Sính không oán không thù, sao lại bị hắn đối đãi như vậy?
Cho dù Trì Sính ỷ vào thân thế hiển hách, có thể túy ý làm bừa, nhưng cũng phải có một lý do chứ?
Còn cả Ngô Sở Úy nữa, Trương Bảo Quý luôn cảm thấy người này có vấn đề, cho dù Ngô Sở Úy liên tục cường điệu rằng y không quen Trương Bảo Quý, nhưng Trương Bảo Quý vẫn cảm thấy giữa hai người có vướng mắc gì đó.
Vì làm rõ chân tướng, ông ta tìm người âm thầm điều tra Ngô Sở Úy.
Khi ông ta biết Ngô Sở Úy chính là Ngô Kỳ Khung năm đó bị mình ép buộc rời khỏi đơn vị, ông ta kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
Thật ra ngay từ lần đầu gặp Ngô Sở Úy, trong đầu ông ta đã thoáng qua bóng dáng Ngô Kỳ Khung, nhưng ông ta cảm thấy khí chất của hai người khác biệt quá lớn, căn bản không có khả năng là một.
Nhưng chuyện lại cứ trùng hợp như thế.
Tên ngu xuẩn lúc trước bị ông ta xem như rơm rác, hiện tại lại trở thành nhà doanh nghiệp trẻ tuổi có tài, xuất chúng nổi bật không nói, còn trở thành tấm vương bài liên quan đến tiền đồ của ông.
Hai hôm nay, mỗi khi Trương Bảo Quý nhớ đến những hành động của mình đối với Ngô Sở Úy lúc trước, trong lòng đều không rét mà run.
Nhưng muốn ông ta rút ra khi còn sớm, từ bỏ cơ hội thăng tiến tốt thế này, ông ta lại không cam tâm.
Dù sao đã chịu đựng nhiều năm rồi, cũng chính là vì vị trí đó, bao nhiêu khuất nhục đều từng trải qua, dù hiểm cảnh có lớn cũng phải tiếp tục xông pha.
Cho nên thân thể vừa hồi phục một chút, Trương Bảo Quý liền đi tìm Ngô Sở Úy.
Lần này, ông ta xách đồ, mang theo thành ý tràn đầy.
Ngô Sở Úy vẫn thái độ không nóng không lạnh đó, vừa không có dấu hiệu mang lòng oán hận báo thù, cũng không có ý bao dung không tính toán chuyện xưa, hoàn toàn xem Trương Bảo Quý là người xa lạ.
“Tiểu Ngô à, cậu làm việc dưới tay tôi ba năm, tôi thừa nhận, ba năm đó cậu chịu không ít ủy khuất.
Tôi nghĩ chính vì cái này, cậu mới phủ nhận có quen biết tôi đúng không?”
Ngô Sở Úy cười nhạt: “Ngài nghĩ nhiều rồi, lúc đầu tôi thật sự không nhận ra.”
“Cậu quả thật đã thành thục rồi.” Trương Bảo Quý nói.
Ngô Sở Úy nói: “Hoàn cảnh bức ép.”
“Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi đến đây là nhờ cậu một việc, công ty chúng tôi gần đây đang đấu thầu một công trình, công trình này liên quan đến tương lai phát triển của công ty, đối với chúng tôi có ý nghĩa rất to lớn.
Tôi nghe nói Trì Sính ngầm nắm quyền kiểm duyệt công trình này, quan hệ của cậu và Trì công tử tốt như thế, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi, khuyên cậu ta giao hạng mục này cho công ty tôi hoàn thành.’
Ngô Sở Úy cười nhởn nhơ: “Ngài xem trọng tôi quá rồi, chuyện lớn như thế tôi không dám nhúng tay vào.”
Trương Bảo Quý đẩy một hộp quà tinh xảo lại gần Ngô Sở Úy, cười tươi nói: “Chú nghe nói cậu thích ăn điểm tâm, đặc biệt đặt một hộp bánh đậu nành cho cậu, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Ngô Sở Úy mở hộp ra, bên trong là mười thỏi vàng.
Tính sơ không dưới hai triệu.
Ngô Sở Úy nâng mắt lên nhìn Trương Bảo Quý một cái, trầm mặc một lát, nói: “Cho dù tôi khuyên Trì Sính giúp ông, anh ta cũng không nhất định nghe tôi.”
Trương Bảo Quý hất cằm, ám thị Trương Doanh bước qua.
Trương Doanh bước sang, Trương Bảo Quý liền nhét vào tay cô ta một thứ, Trương Doanh lập tức hiểu ý, ngồi bên cạnh Ngô Sở Úy, kéo tay y mềm giọng cầu xin: “Tổng giám đốc, anh chở em đi hóng gió đi.”
Ngô Sở Úy nói: “Hôm nay tôi không lái xe đến.”
“Nói xạo!” Trương Doanh chu đôi môi đỏ: “Chìa khóa xe của anh rõ ràng đang ở trong túi áo.”
Ngô Sở Úy đưa mắt liếc nhìn chìa khóa xe, rồi lại chuyển mắt sang Trương Bảo Quý, ý vị trong mắt không có biến hóa gì rõ rệt.
“Tôi sẽ tận lực.”
Trương Bảo Quý lập tức lộ ra nụ cười thoải mái, đứng lên nói với Ngô Sở Úy: “Vậy tôi không làm phiền cậu làm việc nữa.”
Trương Doanh tiễn Trương Bảo Quý ra ngoài.
Trước khi lên xe Trương Bảo Quý dặn cô ta một câu: “Nhớ phải nghe lời tổng giám đốc Ngô.”
Trương Doanh gật đầu.
Trương Bảo Quý đi rồi, Ngô Sở Úy nhìn hộp vàng ngẩn người.
Y quả thật thấy tiền sáng mắt, nhưng không phải thấy tiền gì cũng sáng mắt.
Chẳng hạn tiền này, con số khổng lồ, không biết đã ngưng tụ bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của nhân viên cấp thấp.
Nhớ lúc trước, Trương Bảo Quý vì một chút tiền lẻ, mà đuổi kẻ mưu sinh vì nó là y ra khỏi đơn vị.
Hiện tại ông ta ném ra cả triệu, chỉ