“Ô ô ô la la la, yên lặng nhìn đường xa vợi, ô ô la la la, chạy nhanh theo con đường phía trước…”
Ngô Sở Úy vừa lái xe vừa ngâm nga, đang hát vui vẻ, bốp một tiếng, phía trước xuất hiện một cái lồng đỏ trứng còn sống bị đập bẹp, bên trên còn dính một ít vỏ trứng bị vỡ, lòng trắng trứng chảy thành một đường “nước miếng” dài trên kính chắn gió, nhìn thấy đặc biệt buồn nôn.
“Má, jj ai thiếu đức vậy hả!”
Ngô Sở Úy không nhịn được lầu bầu, vô thức giảm tốc độ.
Kết quả, liên tiếp hai ba trái trứng sống nện lên cửa kính chắn gió của y, làm Ngô Sở Úy trở tay không kịp, vội mở cần gạt nước.
Mở xong rồi mới chết, trên kính chắn gió bị đọng lại một lớp mờ nhạt, hoàn toàn cản hết tầm nhìn.
Lúc này Ngô Sở Úy mới ý thức được, đây không phải là trứng gà bình thường, có người muốn cướp xe.
Phản ứng đầu tiên chính là báo cảnh sát.
Vừa gọi được 110, còn chưa kịp nói gì, cửa xe đã bị người ta chọi.
Tiếng vang leng keng làm tim Ngô Sở Úy vỡ nát, đây là xe y mới mua đó!
Báo cáo sơ lượt tình huống cho cảnh sát xong, Ngô Sở Úy mới gầm ra ngoài: “Muốn tiền thì tôi cho, đừng đập xe tôi!”
Hai tên đàn ông phì nhiêu vạm vỡ gõ cửa sổ xe.
“Lết ra đây!”
Ngô Sở Úy ngồi yên không động, người bên ngoài vung búa muốn nện lên cửa kính.
Ngô Sở Úy vội mở cửa xe, ra ngoài liền gầm lên một tiếng tức giận chứa đầy sức mạnh.
“Các người muốn làm gì? Tôi báo cảnh sát rồi biết chưa?”
Tên kia không nói tiếng nào, vung nắm đấm nhắm vào mặt Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhanh chóng né được.
Tiếp theo tung một quyền trái, lại tiếp một quyền phải, cuối cùng là đá chính diện, tốc độ cực nhanh, kẻ kia ngẩn người bị đá xa hơn một mét.
Tên còn lại bên cạnh sửng sốt, vốn tưởng chỉ cần một người là dư sức xử gọn Ngô Sở Úy, gã còn lười nhúng tay, nào ngờ thằng này lại là người có võ!
Thế là từ phía sau lao tới, túm cổ áo Ngô Sở Úy, dộng mạnh lên xe.
Ngô Sở Úy cắn răng cấp tốc xoay người, quét một cú mạnh lên chân của tên gần nhất, người đó trực tiếp quỳ xuống.
Lần này, hai kẻ đều khẩn trương.
Túm Ngô Sở Úy đánh cho túi bụi.
Ngô Sở Úy ngoan cường chống cự, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể bị người ta đánh, ở đây bị một cú thì về nhà sẽ bị mười cú.
Sự thật chứng minh đặc huấn gần đây của Trì Sính rất có tác dụng, nếu là lúc trước, Ngô Sở Úy đã bị dọa mềm nhũn rồi.
Sau khi đánh thêm mấy chiêu xinh đẹp, thể lực của Ngô Sở Úy đã chống không nổi, dù sao sức mạnh của người ta còn bày ra đó.
Y chỉ là một kẻ gầy nhỏ một trăm ba mươi cân, người ta cộng lại là gần bốn trăm cân, đè thôi cũng đủ làm y nghẹn.
“A__!”
Đầu gối trúng một cú chắc nịch, Ngô Sở Úy đau đớn kêu lên, suýt nữa khuỵu xuống.
Tiếp theo là nắm đấm như mưa trút xuống từ đỉnh đầu, Ngô Sở Úy chỉ có thể bảo vệ nơi yếu hại trước, tìm khoảng trống chui ra, chạy trước tính sau.
Hai tên này thật không biết khách sáo, chuyên môn nhằm chỗ dễ để vết nhất mà đánh, Ngô Sở Úy càng nói đừng đánh mặt, hai tên đó càng vung nắm đấm vào mặt.
Ngô Sở Úy nhìn ra được, hai người này không phải đến để cướp, mà đến bắt cóc y.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy cố gom chút sức cuối cùng, đá ngang một cú vào eo của tên hung hãn nhất.
Nhân lúc hắn nghiêng người né tránh, liền túm lấy khoảng trống đó lao ra ngoài, nhanh chóng chạy đi.
Chạy như thế, hai tên phía sau không phải là đối thủ nữa.
Thời gian này Ngô Sở Úy mỗi ngày chạy năm km, mười km, đã chạy thì rất đỉnh, hơn nữa đủ lực chịu đựng.
Giờ phút này, y đặc biệt cảm tạ yêu cầu nghiêm khắc của Trì Sính đối với mình, không có Trì Sính tận tâm bồi đưỡng, y không thể chạy khỏi hiểm cảnh này.
Cuối cùng, chạy ra khỏi đoạn đường hẻo lánh, Ngô Sở Úy lao vào khu vực đông người.
Hai kẻ sau lưng không biết đã bị bỏ xa mấy con đường, ở phía trước đột nhiên xuất hiện một cảnh sát mặc đồng phục, Ngô Sở Úy lập tức nhìn thấy hy vọng.
“Anh cảnh sát, mau, cứu tôi! Phía sau có hai tên mập muốn giết tôi!”
Cảnh sát đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy một cái, lại tỉ mỉ nhìn cảnh chụp được gửi đến trong di động, sau đó hỏi Ngô Sở Úy: “Vừa rồi là anh báo cảnh sát đúng không? Anh tên Ngô Sở Úy?”
Ngô Sở Úy gật đầu, “Đúng đúng đúng, đây là chứng minh thư của tôi.”
Lấy ra đưa cho cảnh sát.
Cảnh sát nhìn rồi, không nói tiếng nào, lấy còng tay còng Ngô Sở Úy lại.
Ngô Sở Úy kinh ngạc sợ hãi: “Tại sao còng tôi?”
Còn chưa hỏi ra được nguyên do, hai tên kia đã thở phì phò đuổi tới, cảnh sát nhét y cho họ, bọn họ liền nhét y vào bao tải, bao tải lại bị nhét vào xe của Ngô Sở Úy.
Sau đó, Ngô Sở Úy bị áp giải đến địa điểm chỉ định để báo cáo.
Trên đường, hai gã bị thương không nuốt được cục tức này, lại nện một trận lên người Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị người ta nhốt trong bao tải, hai tay lại bị còng, không có chỗ nào trốn cũng không có chỗ nào tránh, đau đến mức nước mắt suýt ứa ra.
Lúc này y không dám