Trì Sính hỏa tốc chạy về nhà, trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính đi thẳng đến căn phòng ngủ đó, cửa vẫn khóa, vẫn có thể nghe được động tĩnh nho nhỏ bên trong.
Trì Sính không nói hai lời, đạp mở cửa.
Một con chó mặt mũi dữ tợn bị cột ở chân tủ, đang nhảy lên vồ tới, mảnh vỡ của bình hoa còn rải khắp mặt đất chưa kịp thu dọn.
Con chó thấy Trì Sính thì bắt đầu vồ cắn điên cuồng, hoàn toàn giống với miêu tả của Trì Viễn Đoan lúc chiều.
Nếu Trì Sính không hiểu rõ Trì Viễn Đoan, thật sự sẽ cho rằng mình trách lầm ông.
Hắn nhìn chằm chằm vào một vết xướt rõ ràng trên song giường, nhớ lại động tĩnh khác thường nghe được ban ngày, trong lòng hối hận không thôi.
Thậm chí Trì Sính có thể tưởng tượng được vẻ mặt và động tác khi Ngô Sở Úy giãy dụa, nhất định là nóng ruột, thống khổ, không nơi trợ giúp.
Nhất định khổ sở khẩn cầu mình có thể mở cửa ra, nhìn y bị cột trên giường, toàn thân phủ kín vết thương.
Trì Sính như một cây đinh bị đóng ở cửa, tiến hành khảo vấn và trừng phạt nghiêm khắc nhất với trái tim mình.
Rất lâu sau, hắn gọi cho Trì Viễn Đoan.
Điện thoại là thư ký của Trì Viễn Đoan nghe.
“Xin chào, tổng bí thư đang gặp vị khách quan trọng, nếu có chuyện gấp, có thể nói với tôi, lát nữa tôi sẽ chuyển lời.”
Trên gương mặt lạnh lẽo của Trì Sính phủ kín một tầng băng.
“Giúp tôi chuyển lời cho ông ta, bảo ông ta tự thu xếp ổn thỏa đi.”
“Cái…”
Trì Sính không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Thư ký nghe điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng bước vào phòng, Trì Viễn Đoan đang chăm chú nhìn bác sĩ bôi thuốc cho Ngô Sở Úy.
Thư ký lặng lẽ đi vào, ghé vào tai Trì Viễn Đoan nói vài câu.
Sắc mặt Trì Viễn Đoan biến đổi, cùng thư ký ra ngoài.
“Nó đã nói gì?” Trì Viễn Đoan hỏi thư ký.
Thư ký hơi khó xử nói: “Cậu ta chỉ nói một câu.”
“Câu gì?”
“Cậu ta… cậu ta bảo ngài tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Trì Viễn Đoan xanh mặt, há miệng phun hai chữ.
“Súc sinh!”
Chẳng qua, cha của tổng công đại nhân thì chính là cha của tổng công đại nhân, sau khi về phòng, lại làm như vô sự hỏi chuyện bác sĩ, bày gương mặt hài hòa lo lắng cho người bệnh.
“Trừ dây chằng ở mắt cá chân bị giãn, những chỗ khác đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi.”
Trì Viễn Đoan hòa ái nói với bác sĩ: “Làm phiền anh rồi, trễ thế này còn phải chạy một chuyến.”
“Ngài khách sáo quá, nên làm thôi, nên làm thôi.”
Sau khi bác sĩ và thư ký ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Trì Viễn Đoan và Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy khẩn cầu Trì Viễn Đoan: “Chú à, xin chú, chú thả con ra đi! Công ty con vừa nhận một hạng mục lớn, không có con thì không được!”
“Không phải có Trì Sính giúp cậu lo liệu sao?” Trì Viễn Đoan nói: “Cậu có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày.”
Cha vợ quả nhiên đã hiểu rõ mọi thứ rồi!
Ngô Sở Úy cười gượng vài tiếng: “Con không thể để con chú mệt mỏi!”
“Cậu thì không mệt sao?” Trì Viễn Đoan hỏi lại.
Ngô Sở Úy không còn gì để nói, chỉ có thể lặng lẽ đếm cừu trong lòng.
Qua một lát, giọng Trì Viễn Đoan lại vang lên.
“Thời gian này mẹ Trì Sính ra nước ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi, cậu bầu bạn với tôi đi.”
“Bầu bạn với chú?”
Ngô Sở Úy diễn chuẩn xác tinh tế vẻ mặt năm màu bảy sắc tràn đầy sợ hãi.
Trì Viễn Đoan thì có vẻ rất nhẹ nhõm: “Thế nào? Không vui?”
Ngô Sở Úy nghẹn một hồi, mới nghẹn được mấy chữ.
“Vừa mừng vừa sợ.”
Trì Viễn Đoan không nói gì, ung dung vào nhà tắm, không bao lâu, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Sống lưng Ngô Sở Úy rét lạnh từng cơn, nhìn điệu bộ này, ông ta thật sự định ở lại đây.
Ôi trời đất ơi, dân đen như tôi vậy mà lại ở chung một phòng với lãnh đạo thành ủy, hoảng sợ trong lòng Ngô Sở Úy khỏi nói cũng biết.
Qua một lát, tiếng nước ngừng lại, Trì Viễn Đoan mặc áo ngủ, mang mái tóc còn ẩm bước vào phòng ngủ.
Ngô Sở Úy vội đứng lên đi ra cửa.
Trì Viễn Đoan gọi y lại.
“Đi đâu?”
Ngô Sở Úy nói: “Chú ngủ phòng này, con đi tìm phòng ngủ khác.”
Trì Viễn Đoan nhíu mày: “Cậu đi ngủ ở phòng khác, còn gọi là bầu bạn với tôi sao?”
Ngô Sở Úy ngẩn người đứng dại ra tại cửa.
“Cậu ngủ ở đây, tôi ngủ ở đây.”
Trì Viễn Đoan chỉ cho Ngô Sở Úy, ông ngủ bên phải, Ngô Sở Úy ngủ bên trái.
Mất nửa ngày Ngô Sở Úy mới lê bước nhỏ nhích qua, lén liếc trộm Trì Viễn Đoan một cái, không chút tự nhiên ngồi xuống.
Kết quả, mông vừa chạm giường, đã nghe một tiếng chất vấn nghiêm khắc của Trì Viễn Đoan.
“Sao không đi tắm?”
Ngô Sở Úy bị dọa nhanh chóng bắn khỏi giường.
Trì Viễn Đoan tiếp tục giáo huấn: “Không tắm mà muốn lên giường của tôi? Không có quy củ gì hết!”
Cái… cái này là muốn làm gì hả? Vừa ngủ chung giường vừa muốn tôi đi tắm!! Lông tơ toàn thân Ngô Sở Úy đều dựng hết lên.
“Bác sĩ có nói vết thương không thể chạm nước không?” Trì Viễn Đoan lại hỏi.
Ngô Sở Úy rụt rè lắc đầu.
“Vậy thì mau đi tắm!”
Lúc Ngô Sở Úy tắm trước khi lên giường lần đầu tiên với Trì Sính, cũng không căng thẳng thế này.
Trở về phòng ngủ, Trì Viễn Đoan đã ngủ, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn vách mờ ảo.
Ngô Sở Úy rón ra rón rén đi sang phía của mình, chậm rãi nằm xuống, dán tay lên ngực, nhịp tim đập cực nhanh suýt chấn tê tay y.
Trì Viễn Đoan có vẻ đã ngủ rồi.
Ngô Sở Úy hơi thở ra nhẹ nhõm, nghiêng người qua, đưa lưng về phía Trì Viễn Đoan, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong đầu toàn là Trì