Do thời gian gần đây Ngô Sở Úy bận rộn đủ thứ, không rảnh rỗi chơi với Túi Dấm Nhỏ, sợ nó cô đơn liền mang nó đi tìm bạn, một con mãng xà hoàng kim.
Con mãng xà này dài gấp đôi Túi Dấm Nhỏ, thể hình cường hãn, nhưng tính cách rất ôn hòa.
Ngô Sở Úy đặt tên cho nó là “Tam Bảo”, nhũ danh là “Thùng Dấm To”.
Khi Thùng Dấm To vừa đến, Túi Dấm Nhỏ chẳng thèm để ý đến nó.
Chỉ cần Thùng Dấm To bò về phía nó, con mắt đen thui của Túi Dấm Nhỏ sẽ bắn ra tia sáng sắc bén.
Thùng Dấm To sẽ nằm cách Túi Dấm Nhỏ không xa dòm lén nó, nếu Túi Dấm Nhỏ lại có địch ý với nó lần nữa, Thùng Dấm To sẽ lệch xệch bò về.
Sau đó, chỉ cần có thời gian Ngô Sở Úy sẽ tắm cho Thùng Dấm To, ngâm Thùng Dấm To thành vàng lóng lánh, thơm phưng phức.
Túi Dấm Nhỏ kiêu ngạo mới miễn cưỡng nguyện ý ở chung với nó.
Hai hôm nay, Túi Dấm Nhỏ và Thùng Dấm To đã có thể ở chung hài hòa với nhau.
Nói là hài hòa, chính là bất kể Túi Dấm Nhỏ có ức hiếp Thùng Dấm To cỡ nào, Thùng Dấm To cũng sẽ không trả đòn.
Rõ ràng thân hình lớn gấp đôi Túi Dấm Nhỏ, nhưng cam tâm tình nguyện để mặc Túi Dấm Nhỏ cắn gặm quấn siết, còn vui vẻ chơi không biết mệt.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy ném một con chuột bạch lớn cho Thùng Dấm To.
Mãng xà hoàng kim khi ăn có một thói quen, nó sẽ dùng thân thể cuốn con mồi lại quấn chặt, cho đến khi xương cốt của chuột bạch đều gãy nát, biến thành một cục thịt, nó mới chậm rãi bắt đầu thưởng thức.
Kết quả Thùng Dấm To vất vả lắm mới quấn chuột bạch thành cục thịt, cái đầu của Túi Dấm Nhỏ vụt tới, há miệng đớp chuột bạch nuốt vào bụng, vui vẻ bò đi.
Buổi tối, khi Ngô Sở Úy đến thăm, hai con rắn đều ngủ hết rồi.
Trước kia Túi Dấm Nhỏ đều đu trên đèn hoặc chỗ nào đó ở cao, hôm nay lại cuộn bên cạnh Thùng Dấm To, đầu gác lên cổ nó, nhìn đặc biệt ấm áp.
Ngô Sở Úy ngồi xổm ở đó nhìn rất lâu.
Vừa nãy Trì Sính ra ban công hút thuốc, kết quả về phòng ngủ lại tìm không thấy người.
Gọi vài tiếng cũng không nghe ai đáp, đến cửa phòng này mới phát hiện Ngô Sở Úy ngồi xổm ở đây.
Trì Sính nhẹ nhàng bước vào, cúi xuống búng mạnh một cái lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đau nhe răng, hung tợn đấm trả lên đùi Trì Sính.
Trì Sính cười cúi người, ấn đầu Ngô Sở Úy lên chân, vuốt tóc y hỏi: “Buổi tối không đi ngủ ở đây nhìn cái gì hả?”
“Anh xem hai đứa nó ngủ rất ngon.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính chẳng xem là gì: “Hai chúng ta ngủ còn ngon hơn hai đứa nó, chỉ có cậu không thấy được mà thôi.”
“Ai nói tôi không thấy được?”
Từ sau cái đêm Ngô Sở Úy bị hù dọa, thì luôn để đèn ngủ.
Ngô Sở Úy đích thân thiết kế một ngọn đèn tường thích hợp khi ngủ, trên đó có in tên của hai người.
Mỗi tối Ngô Sở Úy tỉnh lại, đèn tường tỏa ra tia sáng dịu nhẹ, y có thể nhìn thấy cảnh Trì Sính ôm y trong gương.
Y là một người đã quen ỷ lại, nếu hôm nào đó tỉnh lại, trong gương chỉ có một mình hoặc gương đổi thành vách tường, không nhìn thấy ai, y sẽ vô cùng hoảng sợ và bất an.
Trầm mặc rất lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng: “Thật ngưỡng mộ tụi nó, cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon.”
“Nếu cậu làm thú cưng của tôi, tôi cũng không cần cậu làm gì, mỗi ngày sẽ cho cậu ăn ngon.”
Ngô Sở Úy quay đầu, cắn một phát vào mệnh căn của Trì Sính.
Trì Sính nhẹ gầm một tiếng, xách Ngô Sở Úy kéo vào phòng.
Còn chưa ôn tồn đủ, di động của Trì Sính vang lên.
Sau khi ừ mấy tiếng, Trì Sính cúp máy.
Ngô Sở Úy hỏi: “Ai gọi vậy?”
Trì Sính nói: “Thư ký của ba tôi, ông ta nói ngày mai mẹ tôi về nước, chị tôi và hai đứa cháu cũng về cùng.”
“Thật náo nhiệt.” Ngô Sở Úy nói: “Vậy ngày mai anh phải về nhà sao?”
Trì Sính kẹp đầu Ngô Sở Úy ở khuỷu tay mình, đốt một điếu thuốc đút vào miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy hít một cái, khói mù lởn vởn bên miệng, Trì Sính nhìn như mất hồn.
Ngô Sở Úy dại ra: “Chẳng lẽ cả nhà anh cũng không muốn về? Đó là mẹ và chị của anh đó, đã rất lâu không gặp, anh không về một chuyến thích hợp sao?”
“Không phải tôi không muốn về.” Trì Sính nói: “Tôi muốn dẫn cậu về cùng.”
“Thôi ngưng đi!” Ngô Sở Úy lập tức phản bác: “Nếu tôi về cùng anh thật, hai chúng ta đều không trở ra được.”
Trì Sính búng tàn thuốc, không nói gì.
Nếu là trước kia, hắn về nhà không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ, hắn qua đó đoàn tụ gia đình, để lại một mình Ngô Sở Úy cô độc lẻ loi, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đặc biệt đau lòng.
Trong lòng hắn, Ngô Sở Úy chính là người nhà họ Trì, đương nhiên có thể quang minh chính đại dẫn về.
Hai người đều trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy lại nói: “Cho dù mẹ và chị anh không về, anh cũng nên về nhà thăm.
Lần trước vì chuyện của tôi, anh và ba anh xích mích không vui, anh nên về xin lỗi ông ấy đi.”
“Ông ta cho người đánh cậu ra như vậy thì mắc mớ