Ăn cơm trưa xong, Trì Giai Lệ lật cuốn “hồ sơ cá nhân” dày nặng đó.
Do nội dung phía trước quá rườm rà, Trì Giai Lệ thật sự không có kiên nhẫn xem, bèn nhảy qua phần trải nghiệm cuộc sống cá nhân và phân tích tính cách, trực tiếp nhảy sang phần tổng kết kinh nghiệm và kiến nghị cá nhân của Trì Viễn Đoan.
Điều thứ nhất: Người này xuất thân gia đình bình thường, từ nhỏ điều kiện gia đình khá kém, tuy nhờ Trì Sính mà leo lên địa vị bây giờ, nhưng trong xương cốt vẫn có sự tự ti nặng nề.
Muốn công phá phòng tuyến tâm lý của người này, con đường tốt nhất chính là thể hiện sự giáo dục tốt đẹp và phong phạm danh môn, để cậu ta nhận rõ được khác biệt địa vị xã hội của hai bên.
Trì Giai Lệ trực tiếp quy kết kiến nghị này thành hai chữ, chính là “giả ngầu”.
Đang nghĩ thế, ghế sau lưng lay lắc một hồi, Trì Giai Lệ suýt té ngửa mặt lên trời.
Không cần nói, đảm bảo là hai thằng gấu con kia giở trò ở sau lưng.
Trì Giai Lệ tự dưng bốc hỏa, danh môn? Danh cái đầu đó! Trước kia khi là con gái còn chú trọng một chút.
Từ sau khi có hai đứa con, mỗi ngày đối mặt với nước tiểu với phân, đấu tranh với nước dãi, từ lâu đã biến thành phái thô lỗ.
“Mẹ, chơi với tụi con đi.”
“Mẹ, chơi trốn tìm với tụi con!”
Trì Giai Lệ không kiên nhẫn nói: “Đi, đi, đừng làm phiền mẹ! Không phải hôm nay ông ngoại các con ở nhà sao? Đi chơi với ông ngoại đi!”
Đâu Đâu và Quyển Quyển chỉ đành bĩu môi ra ngoài, đến phòng Trì Viễn Đoan.
Buổi chiều, Ngô Sở Úy đang ở kho công ty kiểm tra đợt hàng mới đến, thư ký gọi điện thoại cho y, nói có cô Trì đến tìm y.
Ngô Sở Úy vừa nghe hai chữ “cô Trì”, lập tức căng thẳng, không dám có chút chậm trễ nào, giao hóa đơn kiểm tra cho nhân viên rồi vội vã lên phòng đón tiếp khách quý.
Kết quả, Ngô Sở Úy chỉ thấy hai người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục mang giày da, không thấy Trì Giai Lệ.
“Anh Ngô, xin chào, cô Trì mời anh cùng dùng cơm tối, không biết tối nay anh có rảnh không?”
Ngô Sở Úy lập tức đồng ý: “Rảnh, rảnh.”
“Vậy được, đây là cô Trì bảo tôi giao cho anh.”
Ngô Sở Úy vốn tưởng là thiệp mời, không ngờ lại là một cái đèn pin.
Có ý gì đây? Lẽ nào sợ mình trời tối không tìm thấy đường, đặc biệt tặng đèn pin chiếu sáng sao?
Người đàn ông bên cạnh thấy Ngô Sở Úy như thế, biết y không hiểu được tác dụng của cây đèn pin này, nên liền nhắc nhở: “Xin anh Ngô mở công tắc đèn pin.”
Ngô Sở Úy tràn đầy nghi hoặc mở công tắc.
Rất nhanh, ánh sáng từ đèn pin rọi lên màn hình hiển thị đối diện, không ngờ lại soi ra thời gian và địa điểm cụ thể của cuộc hẹn, làm Ngô Sở Úy thật sự chấn động.
“Cái này cũng thật sáng tạo.”
So với Ngô Sở Úy kinh ngạc bất ngờ, hai người truyền đạt lại rất lạnh nhạt.
“Cô Trì chỉ dùng ý tưởng thiết kế của thiếp mời giống tuần lễ thời trang Paris thôi.”
Hàm ý là, anh thật thiếu chuyên nghiệp!
Hai người đó đi rồi, Ngô Sở Úy giữ cây đèn pin, ánh mắt chăm chú nhìn hai hàng chữ hiển thị trên màn hình.
Địa điểm tại tứ hợp viện ở hẻm Bắc Kinh, phủ đệ cũ của thân vương triều Thanh, câu lạc bộ hàng đầu mà những chính khách, danh nhân hay ghé thăm nhất.
“Thịnh tình” thế này, khiến Ngô Sở Úy ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc.
Đang sửng sốt, cửa phòng chiêu đãi mở ra, Khương Tiểu Soái nhàn nhã bước vào.
Đặt túi thức ăn trong tay lên bàn làm việc, huênh hoang nói: “Này, xoài Đài Loan, vừa chuyển đến, nếm thử đi.”
Ngô Sở Úy đẩy túi đồ ăn sang một bên, kéo tay Khương Tiểu Soái nói: “Có thể tôi sắp gặp chuyện rồi.”
Sắc mặt Khương Tiểu Soái hơi biến đổi: “Chuyện gì?”
“Chị của Trì Sính mời tôi ăn cơm.”
Khương Tiểu Soái khó hiểu: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Hồng Môn Yến đó!” Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái nhìn theo mắt Ngô Sở Úy lên màn hình hiển thị trên tường, lại xem nội dung hiển thị, cuối cùng lắc lắc cái đèn pin đó, lập tức hiểu ý Ngô Sở Úy.
“Cái này rõ ràng là muốn chế giễu cậu!” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy rầu rĩ.
Khương Tiểu Soái vỗ vai y nói: “Không sao, cậu chuẩn bị đầy đủ là được.”
“Chuẩn bị thế nào?” Ngô Sở Úy hoàn toàn không nghĩ ra.
Khương Tiểu Soái cân nhắc một chút, nói: “Giao đấu trên bàn cơm không phải chính là tướng ăn sao?”
“Anh cảm thấy bình thường tướng ăn của tôi ra sao?” Ngô Sở Úy hỏi.
Khương Tiểu Soái nói thẳng: “Không có.”
Ngô Sở Úy không hiểu: “Anh không có cảm giác gì hết sao?”
Khương Tiểu Soái xệ mặt: “Tôi là nói cậu không có tướng ăn!”
“…”
“Thế này đi.” Khương Tiểu Soái chỉ bảo Ngô Sở Úy: “Cậu lên mạng tra thử, xem thử ăn cái gì phá hoại tướng ăn nhất.”
Ngô Sở Úy tra được rất nhiều kết quả, cái gì có tương, có dịch, có vỏ, dễ chảy mỡ, dễ mắc nghẹn, dễ đánh ợ…
Một loại thức ăn trong đó chính là xoài.
Khương Tiểu Soái đưa xoài cho Ngô Sở Úy, “Cậu ăn thử cái này trước đi, để tôi xem thử tướng ăn của cậu ra sao.”
Ngô Sở Úy cầm trái xoài nặng hơn hai cân, đầy áp lực, dường như không phải y đang ăn, mà đang hoàn thành một cuộc khiêu chiến.
Y chậm rãi lột vỏ xoài, động tác rất chậm, vì không làm bẩn tay, Ngô Sở Úy lột nửa vỏ trước, sau đó dùng dao khoét ăn.
Kết quả, không khoét được, mà làm trái xoài nát bươm.
“Ôi trời đất ơi, cậu đừng làm nữa, tôi nhìn thấy thật buồn nôn.” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy cũng nóng ruột: “Vậy tôi cắn