Ngô Sở Úy tiếp tục làm thân với Đâu Đâu, Đâu Đâu vẫn không thèm để ý.
Tay cầm một cây kẹo que vị chocolate, kiêu ngạo bỏ vào miệng liếm cắn, không biết còn cho rằng nó đang ăn que nhựa phía dưới.
Ngô Sở Úy muốn hỏi nó có thể cho mình nếm thử một miếng không, kết quả nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra phải biểu đạt thế nào.
Gọi Trì Sính, Trì Sính đang ở nhà vệ sinh cất tiếng đáp lại.
Ngô Sở Úy mở cửa nhà vệ sinh ra, thò đầu vào.
“Có thể cho tôi liếm một cái không? Nói bằng tiếng Anh nói thế nào?”
Trì Sính đang giải quyết thằng nhỏ, nghe câu này liền cười dữ tợn.
“Cần gì nói bằng tiếng Anh? Dùng tiếng Trung tôi cũng cho cậu liếm.” Nói xong vẩy vẩy cự long trong tay.
Ngô Sở Úy thấp giọng mắng, đóng cửa cái rầm.
Đi đến trước mặt Đâu Đâu, trực tiếp đưa tay qua.
“I want to eat.
(Cậu muốn ăn)”
Đâu Đâu lấy cây kẹo trong tay ra, con mắt đen bóng nhìn thẳng vào Ngô Sở Úy.
“You are crazy! (Chú điên rồi)”
Ngô Sở Úy: “…”
Mười phút sau, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà bếp, tay cầm một cái dĩa nhỏ, trong dĩa là nước đường.
Y cố ý đi ngang qua Đâu Đâu, lấy tay gõ lên dĩa, phát ra tiếng keng keng.
Đâu Đâu căn bản không để ý đến y, hai cái chân đen thui khoanh lại, chuyên tâm ăn kẹo của nó.
Ngô Sở Úy bắt đầu thổi kẹo, nhớ lúc xưa y cũng dựa vào môn tuyệt học này để câu được Trì lão gia đến tay.
Vì quá lâu không thổi, trình độ hơi giảm đi.
Vốn muốn thổi một con thỏ, kết quả sau khi thổi xong, một con chuột sinh động như thật hiện ra.
Con mắt to đen lúng liếng của Đâu Đâu trộm liếc sang bên này, kết quả đợi khi Ngô Sở Úy nhìn sang nó, nó lại nhanh chóng quay đầu về.
Ngô Sở Úy thè lưỡi, từ trên xuống dưới, chậm rãi liếm lên cây kẹo.
Cố ý ra vẻ say mê, miệng phát ra tiếng nước chẹp chẹp, dụ hoặc Đâu Đâu chủ động tới làm thân.
Kết quả, lại triệu Trì lão gia ra.
Ngô Sở Úy giãy dụa một lúc, mới đuổi được con chuột quấn người Trì Sính đi.
Kẹo trong tay hoàn toàn biến hình, Ngô Sở Úy muốn thổi thêm một con mèo, kết quả lại thổi ra vịt Donald.
Lần này, Đâu Đâu đã kìm không nổi, nó là khách quen của công viên Disneyland.
Thế là, bước thật nhỏ, nhích từng chút từng chút sang chỗ Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đùa nghịch con vịt trong tay, khóe mắt đảo qua một bóng đen đang tiếp cận mình.
Cuối cùng, Đâu Đâu nhích đến trước mặt Ngô Sở Úy, ánh mắt hiếu kỳ thăm dò kẹo trên tay Ngô Sở Úy.
“Đây là cái gì?”
Ngô Sở Úy nhấn mạnh từng chữ: “Kẹo… đường.”
Đâu Đâu nghiêm túc lặp lại: “Ống… nhổ.”
Ngô Sở Úy đỡ trán, chệch tận đâu vậy?
Muốn tỉ mỉ giải thích cho Đâu Đâu nghe hàm nghĩa của kẹo đường, mượn cớ này kéo quan hệ với Đâu Đâu.
Kết quả mở miệng quên từ, bất đắc dĩ lại phải vào phòng ngủ, trả bằng giá bán thân để mời Trì Sính vừa bị mình đuổi đi ra.
Sau khi Trì Sính trở ra, rất lưu loát giải thích cho Đâu Đâu nghe kẹo đường này là một tuyệt học dân gian, lập tức trấn trụ được Ngô Sở Úy.
Trong ý thức của y, Trì Sính chính là một tên khốn vô học bất tài, tất cả là nhờ vào quan hệ.
Nào ngờ người ta nói lời đưa tình trôi chảy như thế, âm giọng tiếng Anh cũng rất chính thống.
Quả nhiên, sau khi Trì Sính nói xong, cánh tay nhỏ của Đâu Đâu lập tức dính lên mu bàn tay Ngô Sở Úy.
Nhẹ vuốt vài cái, lầm bầm nói một đống lời Ngô Sở Úy nghe không hiểu.
Thế là, Trì Sính trở thành phiên dịch giữa họ.
“Nó nói nó cũng muốn nhờ cậu thổi kẹo cho nó.”
Ngô Sở Úy nghe xong gật đầu, lại nhờ Trì Sính hỏi Đâu Đâu muốn gì.
Đâu Đâu nói: “Bee (ong mật).”
Trì Sính vừa muốn nói, Ngô Sở Úy đã cản hắn lại.
“Cái này không cần anh nói, tôi hiểu rồi, he he…”
Bean… đậu… Ngô Sở Úy tự thầm thì, vẫn là con nít dễ dụ, thổi đậu là được.
Thế là, y thật sự thổi ra một hạt đậu tròn cho Đâu Đâu.
Đâu Đâu nhíu mày, dáng vẻ không muốn tiếp nhận.
Ngô Sở Úy khó hiểu, chuyện gì đây?
Trì Sính cũng không hiểu tác phẩm nghệ thuật trừu tượng này của Ngô Sở Úy, thế là hỏi thay Đâu Đâu: “Cậu thổi cái gì vậy?”
Ngô Sở Úy nói: “Hạt đậu đó! Bean!”
Trì Sính dồn sức nhéo tai Ngô Sở Úy một cái, nói: “Nó bảo cậu thổi con ong, bee, không phải bean.”
Ngô Sở Úy cứng miệng: “Không thể nào, rõ ràng tôi nghe là bean, không tin anh hỏi nó lần nữa đi.”
Trì Sính lại hỏi Đâu Đâu.
Đâu Đâu lập tức nói: “Bean!”
“Anh coi!!” Ngô Sở Úy vỗ mạnh lên bàn, hùng hồn chất vấn Trì Sính: “Thế nào? Vừa rồi anh nghe rõ chưa? Nó nói là bean đúng không?”
Trì Sính đau lòng nhìn Ngô Sở Úy.
“Bean cũng có nghĩa là ‘ngốc!.”
Ngô Sở Úy: “…”
Qua một lát, Ngô Sở Úy không thổi kẹo nữa, mà chuyển sang làm ảo thuật.
Cái gọi là ảo thuật, chỉ là cải tiến một chút kỹ thuật móc túi của y, đã đủ để lừa gạt dạng nhi đồng có chỉ số thông minh thấp như Đâu Đâu.
Ngô Sở Úy bỏ một viên chocolate vào túi Đâu Đâu, đợi khi Đâu Đâu thò tay vào lấy, viên chocolate đã không thấy đâu.
Lúc Đâu Đâu nôn nóng, Ngô Sở Úy liền kéo tay nó vào túi mình.
Sau đó, Đâu Đâu sờ được viên chocolate.
“So amazing (Thật thần kỳ).” Đâu Đâu trợn to mắt.
Ngô Sở Úy rất có cảm giác thành tựu.
Sau đó, y lại tìm cây kẹo có hình dạng giống Túi Dấm Nhỏ trên giá, nháy mắt đưa tình với Trì Sính: “Anh nói với nó, tôi có thể biến con rắn này thành vật sống.”
Trì Sính thật lòng không muốn tham gia vào trò chơi ấu trĩ này.
Ngô Sở Úy kéo Đâu Đâu qua, tiểu thụ và tiểu tiểu thụ toàn bộ đều ra vẻ đáng thương.
Trì Sính lập tức bị dụ dỗ.
Qua một lát, tất cả chuẩn bị xong, Ngô Sở Úy lắc lắc kẹo trong tay, hô lớn.
“Now it is the time to witness miracle! (Bây giờ chính là thời khắc để