Ngô Sở Úy bị Trì Sính ức hiếp xong, tức giận bừng bừng ra khỏi phòng, đúng lúc đụng phải Khương Tiểu Soái cũng xanh mặt lao ra khỏi phòng.
Hai người gặp nhau ở cửa hông, đồng thời mắng một tiếng thao.
“Anh thao cái gì?” Ngô Sở Úy hỏi Khương Tiểu Soái.
“Cậu hỏi tôi thao cái gì hả?” Khương Tiểu Soái nện vào ngực Ngô Sở Úy một cái: “Cậu thấy Quách tử thắt bím cho tôi cũng không cho tôi biết? Cứ trân mắt nhìn sư phụ của cậu mang cái kiểu tóc hát bè này đi khắp nơi cho mất mặt?”
Ngô Sở Úy cười xấu xa vài tiếng, “Bình thường mấy lọn tóc của anh cứ quẹo đông quẹo tây, tôi căn bản không nhìn ra được anh thắt bím.”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Khương Tiểu Soái mài răng.
Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái khuyên nhủ: “Tôi thấy rất đẹp, mới không nỡ nhắc nhở anh.”
“Bớt nói nhảm đi!”
Tuy nói rất ngang ngạnh, nhưng cơn giận trong lòng Khương Tiểu Soái đã vơi hơn phân nửa.
Nhớ tới vừa rồi Ngô Sở Úy cũng chửi thao, vì thế hỏi y: “Cậu thao cái gì vậy?”
Ngô Sở Úy cố ý quay đầu về hướng cửa, nói đặc biệt lớn tiếng.
“Thao Trì Sính!”
Khương Tiểu Soái bật cười: “Cậu thao anh ta thì vào phòng mà thao, đứng ở đây thao ai được chứ?”
Ngô Sở Úy sụ mặt không lên tiếng.
Lúc này Khương Tiểu Soái mới phát hiện trán Ngô Sở Úy đỏ hồng, sờ lên, ghê thật, đủ nóng.
Nhịn không được hỏi Ngô Sở Úy: “Cái trán của cậu bị sao vậy?”
Ngô Sở Úy bực mình nói: “Móng lừa đá!”
Khương Tiểu Soái tỏ vẻ phẫn hận bất bình: “Trì Sính lại đánh cậu? Má nó! Không muốn sống nữa hả? Cậu đợi đó…”
Vừa sắn tay áo lên, cửa kéo không xa mở ra, Trì Sính đi chân trần ra ngoài, dưới chân không có một chút âm thanh nào, nhưng lại khiến Khương Tiểu Soái run rẩy.
Trộm vuốt phẳng lại tay áo mới sắn, con mắt liếc liếc né tránh, cuối cùng nhìn vào cửa phòng Quách Thành Vũ, chuẩn bị hễ có tình huống gì sẽ lao vào đó.
Trì Sính hờ hững đảo mắt nhìn Khương Tiểu Soái, không nói gì, đi thẳng vào phòng Quách Thành Vũ.
Khương Tiểu Soái thở ra nhẹ nhõm, thấy Ngô Sở Úy đang nhìn mình, hắn lại sắn tay áo lên.
Kết quả, còn chưa nói gì đã bị Ngô Sở Úy móc cổ, kéo vào phòng ngủ của y và Trì Sính.
“Không có năng lực đó thì đừng giả vờ, toàn thân anh cũng chỉ có cái miệng là có chút tác dụng.”
…
Trì Sính vào phòng ngủ của Quách Thành Vũ, không thấy hắn, lại sang nhà bếp cạnh đó, thấy Quách Thành Vũ đang mày mò gì đó trước lò nướng.
“Nướng gì vậy?” Trì Sính thuận miệng hỏi.
Quách Thành Vũ nói: “Pudding vani, bánh xốp chocolate, bánh viên bột hương sữa.”
Trì Sính móc cổ Quách Thành Vũ, cằm tì lên vai hắn, mài mài răng, nhếch môi nói: “Đại Bảo nếu có tay nghề của cậu thì tốt rồi.”
Quách Thành Vũ cười lạnh: “Không có tay nghề cậu còn thích muốn chết, nếu có tay nghề nấu ngon, không phải ngày ngày cậu sẽ ủ trong ổ chăn không chịu buông tay sao?”
“Thích?” Trì Sính nhướng mày, “Cậu chưa thấy qua lúc cậu ấy chọc tức người khác đâu.”
Quách Thành Vũ chuyên tâm bày chút đồ ngọt lên giá nướng, sau đó đóng cửa lò nướng, ôm lò nướng đi ra ngoài.
Trì Sính hỏi: “Bưng đi đâu?”
“Phòng ngủ.”
“Bưng tới phòng ngủ làm gì?” Trì Sính khó hiểu: “Nhà bếp không phải cũng có ổ cắm sao?”
Quách Thành Vũ như cười như không: “Nướng trong phòng ngủ, lát nữa Khương Tiểu Soái nghe mùi sẽ chạy về.”
“Chiêu này không tồi.” Trì Sính trêu chọc: “Lần sau cũng làm chút cho tôi, tôi cũng nướng trong phòng ngủ.”
“Vậy tính ra là tôi dỗ thay cậu đúng không? Có cần tôi thuận tiện thao thay cậu luôn không?”
Trì Sính nhe răng cười dữ tợn, một nắm đấm mang gió vút qua.
Quách Thành Vũ giơ tay tiếp được, năm ngón khép lại, bóp chặt rồi kéo mạnh ra sau, hai người cùng ngã vào sô pha.
Trì Sính trầm mặt rút một điếu thuốc ra, nghiêng người, nửa tựa nửa nằm trên người Quách Thành Vũ, thở ra một cái.
“Trong lòng khó chịu muốn chết.”
Quách Thành Vũ nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm nay Đại Bảo theo tôi về nhà, ba mẹ tôi dù không nói gì, nhưng lại âm thầm khó chịu, càng suy xét nhiều càng thấy khó chịu.
Bốn người ăn cơm, cháo vi cá chỉ làm ba phần, bỏ sót một mình cậu ấy.”
“Chuyện này cậu cũng chẳng nói được gì.” Quách Thành Vũ cũng rầu rĩ theo.
“Dù sao cũng là ba mẹ cậu, có thể làm được như vậy đã không dễ rồi.
Nói thật, tôi còn không dám tưởng tượng sau này Soái Soái sẽ bị ba mẹ tôi sỉ vả như thế nào.
Đại Bảo nhà cậu còn tốt, chịu chửi chịu mắng, chứ với cái da mặt của Soái Soái, chưa quá ba câu đảm bảo đã leo khỏi cửa sổ.”
Trì Sính không thích nghe: “Cái gì mà chịu chửi chịu mắng? Cậu không thấy dáng vẻ ủ rũ của cậu ấy trên đường về đâu, đặc biệt đáng thương.”
Quách Thành Vũ dường như cũng nhìn thấy được tương lai không lâu sau, tâm trạng đột nhiên có chút nặng nề.
Kết quả, Trì Sính chợt đổi giọng, nói một câu: “Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.”
Quách Thành Vũ đảo mắt nhìn hắn: “Hôm nay cậu sao vậy? Một hồi thương một hồi chọc tức người, một hồi đáng thương một hồi lại đáng hận.”
Trì Sính vốn ngồi tựa vào sô pha, nghe câu này xong thì nghiêng người tới trước, hai tay gác lên đầu gối.
Nhìn chằm chằm vào mặt sàn vài giây, quay đầu sang Quách Thành Vũ.
“Cậu nghĩ xem, cái thứ tiện B, lẳng lơ mấy trăm người thao như Nhạc Duyệt, cô ta có gì đáng để Đại Bảo vì cô ta mà chết?”
Quách Thành Vũ nhếch môi: “Chuyện này từ đời nào rồi hả? Cậu còn nhắc!”
Trì Sính dậm mạnh chân trái, mặt đất cũng muốn rung lên.
“Tôi vừa nghĩ đến cậu ấy từng lên giường với cô ta, từng đâm jj vào người cô ta, tôi liền cảm thấy bực bội.”
Quách Thành Vũ vui đùa: “Không phải cậu cũng từng đâm