Trên mảnh đất trống rộng rãi đậu mười mấy chiếc xe cải tạo đủ các hình dáng, đuôi cong, ống dẫn khí ầm ầm, thân xe thu hút xinh đẹp, trở thành chỗ khác biệt lớn nhất của chúng với những chiếc xe bình thường.
Bên cạnh xe là mấy người chủ xe trẻ tuổi, tụm năm tụm ba thảo luận về chuyện cải tạo xe yêu gần đây.
Phần lớn bọn họ đều dẫn bạn gái theo, những cô gái xinh đẹp ăn mặc tươi mát, cũng tụ lại thảo luận về những mặt hàng mỹ phẩm gần đây.
Xe của Trì Sính dừng lại cạnh một chiếc Ferrari, mở cửa xe bước xuống.
Chủ xe Ferrari là người đã hẹn đua, tên Trương Vượng, nhỏ hơn Trì Sính bốn năm tuổi.
Bốn năm năm trước khi Trì Sính chơi xe, Trương Vượng vẫn là một nhân vật nhỏ, không ai muốn dẫn hắn theo chơi.
Sau đó những “tiền bối” như Trì Sính phần lớn đều rút lui, Trương Vượng mới bắt đầu chậm rãi bộc lộ tài năng, hiện tại đã rất nổi bật.
Chẳng qua tộc đua xe này hoàn toàn khác với tốp người Trì Sính trước kia, lúc đó chỉ thuần túy là đọ sức và tỷ thí, phần lớn đều kín kẽ, sẽ không để con gái tham gia.
Hiện tại lại trở thành một loại thủ đoạn thể hiện, trừ khoe khoang, còn có một mục đích quan trọng chính là thu hút các mỹ nữ.
Trương Vượng không mời Trì Sính, Trì Sính đột nhiên đến đây khiến hắn hơi hưng phấn.
Lập tức quyết định đổi cược nhỏ thành cược lớn, tiền cược từ mấy chục ngàn tăng vọt lên đến mấy triệu, địa điểm đua xe cũng từ đường cao tốc chuyển sang đường quanh núi.
Trì Sính vừa xuống xe, một mỹ nữ đứng không xa liền chọt đám bạn bên cạnh, liên tục dùng ánh mắt kinh ngạc và hưng phấn ám thị nhìn qua đó.
“Sao Trì thiếu lại đến đây?”
Câu này vừa được nói ra, các mỹ nữ đang tám chuyện đều quay sang nhìn Trì Sính.
Mười mấy cặp mắt hoa đào từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hận không thể chui vào lỗ chân lông mà nhìn Trì Sính.
Vừa đánh giá vừa chau đầu ghé tai nhau, trộm giao lưu gì đó, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trương Vượng lại gần Trì Sính, thuận tay đốt một điếu thuốc cho hắn.
Đứng cạnh Trương Vượng là bạn gái của hắn, tên Thang Ninh.
Ba năm trước từng lên giường với Trì Sính, Trì Sính đã không còn ấn tượng gì với cô ta từ lâu.
Chẳng qua cô ta lại có ấn tượng với Trì Sính, hơn nữa ấn tượng đặc biệt sâu.
Cho đến bây giờ lên giường với Trương Vượng, trong đầu còn thỉnh thoảng hiện lên bóng dáng Trì Sính.
“Trì thiếu, không ngờ anh đến thật, Trương Vượng nói với em em còn không tin.” Thang Ninh cười nói.
Trì Sính không có biểu cảm gì gật đầu tỏ vẻ đã nghe.
Thang Ninh lại nói: “Ôi, Trì thiếu, em nghe nói anh đi làm rồi.”
Trì Sính còn chưa nói gì, di động đã vang lên.
Thấy là Ngô Sở Úy, bèn đi vào một chỗ ít người để nghe máy.
Trì Sính vừa đi không bao lâu, Trương Vượng đã sụ mặt xuống, trách mắng Thang Ninh.
“Em nhìn dáng vẻ ti tiện của mình vừa rồi đi, thấy anh ta thì không khép chân được hả? Nếu tôi không đứng đây, có phải em đã quỳ xuống liếm jj cho anh ta không?”
Thang Ninh phẫn hận nhìn Trương Vượng hồi lâu, không thèm nói câu nào đã lên xe.
Trì Sính nghe máy, giọng nói ngáy ngủ của Ngô Sở Úy vang lên.
“Đến đâu rồi?”
Trì Sính nói: “Vẫn đang ở chỗ ba mẹ tôi.”
“Sao tôi cảm thấy gió chỗ anh hơi lớn vậy?”
“Làm gì có gió?” Trì Sính bình thản nói: “Là tôi thở dốc.”
“Tiếng thở dốc của anh sao lại thô như vậy?”
Trì Sính nói: “Muốn thao cậu.”
Bên kia truyền đến tiếng mài răng ken két.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại hỏi: “Vậy lúc nào anh về?”
“Sớm thôi.”
“Khỏi về.” Ngô Sở Úy cố ý nói: “Thần tượng của tôi đang ở đây, anh không về tôi còn có thể ở thêm với anh ta một lúc.”
Trì Sính nói: “Được.”
“Được?”
Thật ra Trì Sính muốn nói là: Được, chiêu này của cậu không tồi, có thể khiến tôi chạy nhanh hơn một chút.
Bình thường Ngô Sở Úy nhắc đến Uông Trẫm, Trì Sính sẽ như ăn phải thuốc nổ, Ngô Sở Úy luôn oán than không thôi, trách Trì Sính nhỏ nhen.
Hôm nay Trì Sính cuối cùng cũng hào phóng, Ngô Sở Úy lại nhỏ nhen, trực tiếp cúp máy.
Trì Sính cười nhạt, quay lại xe của mình.
Ngô Sở Úy đặt di động xuống, vừa định vào phòng tắm tắm, thì nghe tiếng Uông Thạc vang lên bên ngoài.
Trong lòng khó hiểu, trễ vậy rồi anh ta còn đến làm gì? Vừa nghĩ đến Uông Thạc, Ngô Sở Úy tự nhiên sẽ nghĩ đến Uông Trẫm.
Mỗi lần Uông Thạc ra ngoài hầu như đều có Uông Trẫm đi theo, chẳng lẽ… lần này cũng tới?
Không phải chứ? Chuẩn vậy sao?
Ngô Sở Úy hỏa tốc mang giày chạy ra cửa.
Uông Thạc đã vào phòng của Quách Thành Vũ, thân hình cao to như một bức tượng thần của Uông Trẫm đứng ngay trước cửa phòng Quách Thành Vũ.
Ngô Sở Úy không bước qua, mà tựa vào khung cửa phòng mình, dồn sức ho hai tiếng.
Uông Trẫm không hề động đậy, đường nét cứng cỏi tô điểm cho gương mặt đủ vị lãnh khốc.
Ngô Sở Úy lại huýt sáo một cái.
Uông Trẫm vẫn không nhìn qua phía này.
Ngô Sở Úy bĩu môi, cuối cùng vẫn không thể chống cự lại sức quyến rũ của thần tượng, chậm rãi cọ qua.
“Nè!” Vỗ lên vai Uông Trẫm một cái: “Tôi gọi anh sao anh không để ý đến tôi?”
Uông Trẫm tự nhiên đảo mắt lên mặt y, nhàn nhạt hỏi: “Cậu gọi tôi hồi nào?”
“Được rồi…”
Ngô Sở Úy xoa tay, đột nhiên không biết phải nói gì mới tốt.
Y không nói, Uông Trẫm cũng không nói, hai người cứ ngẩn ngơ nhìn nhau, bầu không khí quái dị lan tỏa ra