Tối, Trì Sính một mình vào phòng tắm, lại bỏ Ngô Sở Úy bên ngoài.
Ngô Sở Úy u ám thở dài, đẩy cửa ra ngoài, định sang tố khổ với Khương Tiểu Soái.
Kết quả, cửa phòng Quách Thành Vũ khóa chặt, bên trong truyền ra tiếng rên rỉ ngắt ngứ.
“Ưm… a a a… đừng đến nữa….
sắp đâm hư rồi… a…”
Cả người Ngô Sở Úy nổi đầy da gà, tiếng kêu dâm đãng vô biên,gợi lên thần kinh tà niệm nhiều ngày chưa động của y.
Y nhịn không được dán tai lên cửa, nghe lén chuyện riêng tư của gia đình người ta.
“Đâm hư càng tốt… tránh cho cậu lẳng lơ khắp nơi, sờ người khác một chút là cứng… ngồi dậy!”
“Không… a a a… cứng quá… chịu không nổi…”
“Bốp bốp bốp…” Tiếng vang đánh vào mông, Quách Thành Vũ thô giọng nói: “Kêu lên!”
“Ư ư… ông xã… sướng chết rồi…”
Không chỉ Khương Tiểu Soái sướng chết, ngay cả Ngô Sở Úy ở bên ngoài nghe cũng sướng muốn chết.
Vốn đã mấy ngày không khai trai, nghe đoạn ngôn ngữ giới hạn thế này, trong lòng Ngô Sở Úy liền giống như có vô số con sâu đang cắn xé, tê ngứa khó nhịn.
Thế là, Ngô Sở Úy dự định mau chuồn đi, còn ở đây thêm một lúc sẽ nhũn chân.
Về đến phòng, Trì Sính đang đánh răng trong nhà tắm, chỉ quấn một cái khăn quanh eo.
Thân hình toàn cơ bắp bại lộ dưới ánh đèn, phủ một tầng sáng nước mê người.
Ngô Sở Úy mặt dày sáp tới, như khỉ cọ lên lưng Trì Sính.
Trì Sính lắc cũng không lắc một cái, không động đậy tí nào, cứ để mặc Ngô Sở Úy đu trên người tiếp tục đánh răng.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn mặt gương, cố ý tránh đôi mắt phong lưu sau đầu, thần sắc ung dung đạm nhạt.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính không có phản ứng, lại mặt dày cọ vài cái ở phía sau, vật cứng bừng bừng sinh khí đụng vào chỗ xương cụt của Trì Sính.
Bàn chải răng trong tay Trì Sính ngừng lại một chút.
Ngô Sở Úy nóng mắt, chẳng lẽ có cảm giác?
“Cậu biết trong nhà tù người ta chỉnh phạm nhân thế nào?”
Ngô Sở Úy khó hiểu: “Chỉnh thế nào?”
Trì Sính không nặng không nhẹ nói: “Đâm bàn chải vào lỗ đ*t, xoay vòng để chà…”
Người Ngô Sở Úy cứng lại, mắt nhìn chằm chằm vào bàn chải đánh răng trong tay Trì Sính.
Dù đối mặt với nguy hiểm bị “hành hình”, cũng phải kiên trì đu trên người Trì Sính, phá vỡ chiến tranh lạnh giằng co nhiều ngày nay.
Lệ khí trong mắt Trì Sính vụt qua rồi biến mất, mặt không biểu cảm rửa sạch bàn chải đánh răng, cắm vào ly rồi ra ngoài.
Ngô Sở Úy vẫn đu trên người Trì Sính, cùng Trì Sính vào phòng đi tới đi lui.
Y đã tính toán hết rồi, cho dù Trì Sính bực mình, muốn ném y xuống, y cũng phải phản kháng bằng vũ lực, quậy cho đến khi mâu thuẫn giữa hai người được hóa giải.
Kết quả, Trì Sính liền giống như đeo một con ruồi trên lưng, làm gì thì làm, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chọt một cái lên cổ Trì Sính, thử hỏi: “Anh giận tôi thật à?”
Trì Sính cong người, trải phẳng ra giường, chỉ phủ chăn lên bên của mình.
“Không đến mức đó đi? Nhỏ nhen vậy hả? Lời say rượu anh cũng tin?”
Trì Sính cảm thấy mình hơi khát, rót một ly nước uống ừng ực.
“Tôi nói có phải là thật hay không, trong lòng anh còn không rõ hay sao?”
Nói xong, Ngô Sở Úy lại cọ lên phần mông Trì Sính, cái cây bên dưới càng thêm cứng.
Nghe đến câu này, chỗ cổ họng Trì Sính chuyển động vài cái, lực nuốt xuống rõ ràng nặng thêm.
Ngô Sở Úy nghiêng đầu qua, nhẹ cắn một cái ở cổ họng Trì Sính, “Lại nói, không phải bình thường anh và Quách tử cứ đem chuyện thao tôi ra đùa sao? Sao tôi không thể giễu cợt anh chứ?”
Trì Sính đã hơi không hiểu nổi logic của Ngô Sở Úy, nhưng Ngô Sở Úy cắn cổ họng hắn và phun ra hai chữ “thao tôi”, vẫn khiến Trì Sính đã nghẹn nhiều ngày có dấu hiệu mạch máu phồng lên.
Tay Ngô Sở Úy trực tiếp thò vào trong khăn tắm của Trì Sính, sờ lên dương vật đã sớm tràn đầy hứng thú.
Hừ hừ… biết ngay anh không được mà, còn muốn chơi thâm trầm với tôi?
“Anh biết không? Tôi vẫn luôn lấy làm vinh hạnh vì thao anh.
Cho nên mới kích động nói không lựa lời, không giữ mặt mũi cho anh.
Nhưng có lẽ lúc đó mọi người đều say rồi, không ai nghe thấy đâu.”
Ngực Trì Sính đang rực lửa, lại bị hai chữ “thao anh” dập tắt hơn nửa.
Ngô Sở Úy vẫn say mê nói: “Anh tha thứ cho tôi đi, vì lần trước tôi thao anh không có ấn tượng gì hết, cho nên mới thích thêm mắm dặm muối hình dung một đống.
Trông có vẻ như đang khoe khoang với người khác, nhưng thật ra chỉ là nói cho bản thân nghe thôi.”
Trì Sính đã hiểu rồi, hóa ra tên này căn bản không tìm được nơi táo bón.
“Anh thương tôi cả ngày bị anh áp đi mà!” Ngô Sở Úy lại đụng vài cái vào mông Trì Sính: “Chừng nào mới cho tôi thao lần nữa?”
Trì Sính trầm mặc trầm mặc, Ngô Sở Úy thèm muốn thèm muốn…
Đột nhiên, một tiếng thét vang lên!
Ngô Sở Úy không kịp phòng bị ngã lên ghế, nửa người đều tê dại.
Vốn cho rằng Trì Sính sẽ thô bạo đè lên y, không ngờ người ta quay đầu bỏ đi.
Điểu của Ngô Sở Úy lập tức mềm xuống, phát ra tiếng thở dài thất vọng.
…
Hôm sau, khi Ngô Sở Úy đi tìm Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái vẫn nằm sấp trên giường, lần này ngay cả sức để nghịch di động cũng không có.
“Trì Sính có thể là giận thật rồi.” Ngô Sở Úy nói.
Khương Tiểu Soái khàn giọng hỏi: “Sao cậu biết?”
“Tối qua tôi biểu hiện rõ ràng như thế, điểu của anh ta cũng cứng rồi, nhưng sống chết cũng không chạm vào tôi một cái.
Vốn tôi còn muốn thao anh ta, nhưng vừa nghĩ đến anh ta giận vì cái này, liền không dám tùy tiện vọng động nữa.”
Khương Tiểu Soái rũ mắt, phờ phạc nói: “Vậy cậu cần phải dỗ dành anh ta, nhớ đừng để anh ta hóa cơn giận thành bạo lực, như vậy cậu sẽ thảm.”
“Tôi sợ chính là cái này!” Ngô Sở Úy nói.
Hai người trầm mặc một lát, Ngô Sở Úy nhíu chặt mày, lầm bầm: “Tôi nên dỗ anh ta thế nào đây? Tôi kém nhất là vụ này.
Trước kia khi Nhạc Duyệt tức giận, tôi càng dỗ cô ta càng giận.”
“Nhạc Duyệt có thể giống Trì Sính sao? Nhạc Duyệt vốn đã không thích cậu! Trì Sính chỉ là giận cậu mà thôi.
Thật ra đàn ông dễ dỗ hơn phụ nữ nhiều, lúc trước không phải cậu đã từng nói sao? Chỉ cần cậu cười, Trì Sính sẽ không giận nổi nữa.”
Ngô Sở Úy thở dài, “Tôi sợ lần này tình trạng nghiêm trọng, cười một cái đã không có tác dụng rồi.”
“Vậy cậu tặng quà cho anh ta đi.”
“Quà gì?”
“Tốt nhất là tự tay làm, có thể để anh ta thấy tâm ý của cậu.”
Ngô Sở Úy hơi rầu rĩ, “Lại làm à? Anh không biết gần đây tôi vì dỗ mẹ anh ta vui lên, phải hí hoáy bao nhiêu thứ, bây giờ mẹ anh ta thấy trong nhà có rác liền ném cho tôi, ngay cả vỏ hạt dưa cũng không bỏ qua, bây giờ tôi sợ nhất là nghe cái từ DIY này!”
Khương Tiểu Soái chớp mắt, “Cậu có thể đi nhờ thần tượng của cậu! Trong đầu anh ta có rất nhiều chiêu, bảo anh ta cho cậu mượn đi!”
“Luôn đi cầu người ta không thích hợp thì phải?” Ngô Sở Úy giả vờ thu liễm.
Khương Tiểu Soái búng một cái vào lòng bàn tay Ngô Sở Úy, “Với quan hệ của hai người, có gì không thích hợp?”
Ngô Sở Úy cười gian hề hề.
Sau đó, y đi thật.
Buổi tối, trong lúc Trì Sính nửa ngủ nửa tỉnh, cảm thấy có người đắp chăn cho mình.
Híp mắt lại liếc người bên gối, Ngô Sở Úy nhìn trần nhà thở dài, ánh mắt lạc lõng muốn đáng thương cỡ nào thì đáng thương cỡ đó.
Tim Trì Sính như bị thứ gì nhéo một cái.
Ngô Sở Úy lặng lẽ một chút, liền xuống giường vào nhà vệ sinh.
Sau đó, tìm ra một cục xà bông thơm mới mua về, làm theo hướng dẫn của Uông Trẫm, tỉ mỉ điêu khắc.
Quá trình này kéo dài hơn hai tiếng, cho đến khi trời sắp sáng, Ngô Sở Úy mới rón rén trở về giường.
Sáng, Trì Sính mở mắt ra, ngay trước mặt có một con rồng làm bằng cục xà bông, óng ánh long lanh, uy vũ bá khí.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính tỉnh rồi, bèn vùi đầu vào hõm vai hắn, vừa ngáp vừa hỏi: “Tôi tự tay làm cho anh, thích không?”
Thật ra sau nửa đêm Trì Sính căn bản không ngủ, tâm ý của Ngô Sở Úy hắn nhìn thấy hết, nói không cảm động là giả.
Nhưng nghĩ đến những lời “khen tặng” của Ngô Sở Úy dành cho Uông Trẫm, Trì Sính liền che giấu hết nhu tình trong lòng.
“Làm cái này làm chi?” Trì Sính hững hờ.
Ngô Sở Úy lại vùi đầu vào trong, mặt dán vào bụng Trì Sính, mắt nhìn thẳng vào mặt Trì Sính, cười ha ha nói: “Dỗ anh!”
Trì Sính không nhìn xuống còn đỡ, nhìn xuống một cái liền thấy gương mặt ngốc cực điểm đó.
Con mắt to