Yêu Phải Tình Địch

288: Ngoại Truyện 5 Hát Ca Nhảy Múa


trước sau


Chớp mắt đã đến cuối năm, khu công nghiệp LED do công ty Ngô Sở Úy tiếp nhận kết thúc đúng hạn.

Sau khi qua tết, khu công nghiệp này sẽ chính thức tiến vào sản xuất, con số lợi nhuận sau này sẽ dùng đơn vị “trăm triệu” để tính.
Sau khi cử hành bữa tiệc tối chúc mừng to lớn cho lãnh đạo công ty và những nhân viên cấp dưới, Ngô Sở Úy và Trì Sính vẫn chạy về vùng trời nhỏ của họ - câu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ.
Trong phòng riêng xa hoa trừ sáu người Trì Ngô Quách Khương nhị Uông, còn có một vài bạn bè của Quách Thành Vũ và Trì Sính, và những nhân viên phục vụ của câu lạc bộ.

Mấy chục người tụ lại ca hát, nhảy múa, nói chuyện, uống rượu… cảnh tượng rất náo nhiệt.
Ngô Sở Úy là người hoạt bát nhất trong đó, một hồi chạy sang cụng ly với người người ta, một hồi lại chạy đi nói bậy nói bạ với người ta.

Cuối cùng còn quậy chạy đến chỗ Uông Thạc, kéo tay Uông Thạc.
“Tôi nói này, hôm nay là ngày vui lớn của tôi, sao anh không nói vài câu chúc mừng hả?”
Uông Thạc hừ lạnh một tiếng: “Nghĩ thật đẹp.”
Ngô Sở Úy cười lưu manh, cố ý ghé vào tai Uông Thạc nhỏ giọng hỏi: “Có phải thấy tôi thành công về cả tình yêu và sự nghiệp, anh ghen tỵ không?”
Vừa nói xong, trên tay đã truyền đến đau đớn.

Cúi đầu nhìn, một cái đầu rắn chui vào tay áo Uông Thạc.
Thế là, Ngô Sở Úy tức giận bừng bừng chạy lại chỗ Trì Sính cáo trạng.
“Bạn cũ của anh thả rắn cắn tôi.”
Trì Sính kéo tay Ngô Sở Úy qua nhìn một chút, chỉ có hai vết răng mờ nhạt, thế là đơn giản xoa qua, nói: “Không sao, không phải rắn độc.”
Ngô Sở Úy bực mình đáp trả: “Không phải rắn độc thì có thể tùy tiện cắn sao?”
Trì Sính ấn đầu Ngô Sở Úy lên đùi, nhéo tai y hỏi: “Vậy cậu muốn sao?”
“Mắng anh ta vài câu!” Ngô Sở Úy nhe răng.
Trì Sính bật cười: “Ngày vui lớn, mắng người không tốt thì phải?”
Ngô Sở Úy tức giận cắn lên đùi Trì Sính, Trì Sính vốn đã uống một chút rượu, trong ngực như đang có lửa cháy.


Hắn xách Ngô Sở Úy lên, không nhìn đến sự chú ý của mấy chục đôi mắt trong phòng, đẩy mạnh Ngô Sở Úy vào trong góc sô pha, thò tay vào áo y sờ bậy.
Ngô Sở Úy ngứa đến mức lăn lộn, vừa hừ vừa cười xin tha.
“Đừng quậy, đừng quậy, người ta đang nhìn kìa.”
Bọn họ bên này đùa giỡn, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ bên kia nhảy càng vui hơn.
Quách Thành Vũ vốn là chuyên gia khiêu vũ, công lực nửa vời của Khương Tiểu Soái không cản trở tiết tấu cuồng nhiệt của hắn và Quách Thành Vũ.

Hai tay Quách Thành Vũ tùy ý vuốt ve eo và mông Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái ăn mặc nổi bật, ánh mắt nhìn Quách Thành Vũ tràn đầy phong lưu, cực kỳ có tính trêu chọc.
Uông Thạc ở cạnh khì mũi khinh thường hai đôi này, nhịn không được lầm bầm: “Tôi thật khâm phục bọn họ, ở bên nhau hai năm rồi, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, vậy mà vẫn còn có hứng ở với nhau.”
Uông Trẫm ở cạnh không nói tiếng nào, ánh mắt thì nhìn như lạnh nhạt lại che giấu sự thăm dò và quan sát với mấy chục người này.
“Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh nghe không hả?” Uông Thạc lặp lại lời mới phun ra vừa rồi.
Uông Trẫm không biểu cảm nói: “Hai năm quả thật sẽ mài mòn nhiệt tình.”
“Chính thế…” Uông Thạc khá vừa lòng với câu trả lời này, lại nói: “Tôi thấy bọn họ đang cố ý giả vờ.”
Không ngờ, sau đó Uông Trẫm còn nói tiếp một câu.
“Vào lúc này, chỉ có nhan sắc mới có năng lực cứu gỡ tình thế.”
Uông Thạc càng nghe câu này càng thấy không đúng, cuối cùng ném ánh mắt u ám lên gương mặt lạnh lùng ghê người của Uông Trẫm.
“Ý của anh là, tướng mạo của tôi không được đúng không?”
Khóe môi Uông Trẫm vụt qua ý cười nhạt, chớp mắt đã biến mất.
Con rắn trong tay áo Uông Thạc lại chui ra, kết quả đụng phải một thân thể cứng như sắt thép, cắn không được lại chui vào.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng nóng, không biết ai đề nghị một câu.
“Trì thiếu và Quách thiếu, đôi bạn hoàng kim hai người đã một thời gian không lên bục hiến nghệ rồi nhỉ? Hôm nay là ngày tốt, sao không biểu diễn một đoạn đi?”
Quách Thành Vũ cười ha ha nói: “Đều có gia đình rồi, không thích hợp nữa thì phải?”
Uông Thạc cũng ồn ào: “Có gì không thích hợp chứ? Hát một bài múa một khúc thì sao chứ? Trong lòng các cậu có trò quỷ còn sợ người ta nói sao?”
“Đúng thế! Đến đi! Đến đi!”
“Đến đi!”
“…”
Không đỡ được lời mời nhiệt tình của mọi người, Trì Sính và Quách Thành Vũ vẫn bước lên bục.

Ánh đèn tập trung vào giữa bục, rọi lên hai thân hình anh võ thẳng tắp.
Trì Sính chọn một bài hát tiếng Anh cũ có tiết tấu đặc biệt mạnh, cầm micro, đảo mắt nhìn Quách Thành Vũ một cái trước, sau khi hai người lộ ra nụ cười hiểu ý, thì bắt đầu biểu diễn chính thức.
Tiếng hát vừa cất lên, Ngô Sở Úy lập tức nín thở.

Tuy trong mấy ngày mẹ y mới qua đời, từng may mắn được nghe Trì Sính hát vài câu.

Nhưng lúc đó tâm trạng không tốt, lại thêm cũng không phải là phong cách sở trường của Trì Sính, không nghe ra được tài năng của hắn.

Bây giờ giọng vang như thế, Ngô Sở Úy tê dại cõi lòng, có cần phải hay như vậy không hả? Có cần phải đúng chuẩn như thế không hả?
Quách Thành Vũ thì không cần nói rồi, thân hình đó khí thế đó, không nhảy thì thôi, nhảy rồi liền lóe mù mắt mọi người.
Mà hai người có độ ăn ý cực cao, khi ánh mắt giao lưu, vô số tia lửa cũng nổi lên theo âm nhạc.
Ban đầu Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái còn có vẻ mặt lấy làm kiêu ngạo, nhìn đi, đây là người đàn ông của chúng tôi! Chậm rãi, trong phòng bắt đầu vang lên những tiếng hô không mấy hài hòa, người dẫn đầu chính là Uông Thạc đang ẩn mình trong đám đông.
“Yêu nhau, yêu nhau, yêu nhau, yêu nhau…”
Tiếng hô càng lúc càng lớn, đến mức lập trường của Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đã hơi dao động.
“Cái này…” Ngô Sở Úy hơi lúng túng, “Sao tôi cảm thấy hai chúng ta dư thừa quá vậy?”
Khương Tiểu Soái cũng đồng cảm, “Cậu xem, người ta đã vỗ tay hò hét, hai chúng ta không hô vài câu không thích hợp lắm nhỉ?”
“Không thì… cùng hô đi?”
“Tôi nghĩ được đó.”
“Yêu nhau, yêu nhau, yêu nhau…”
Sau khi quậy xong, đôi bạn hoàng kim tự động giải thể, ai về chỗ nấy.
Lâm Ngạn Duệ uống không ít, mượn hơi rượu lớn gan nói với Trì Sính: “Anh hát cho nhiều người nghe

như thế, hình như còn chưa hát cho tổng giám đốc của chúng tôi đâu! Trì thiếu, cái này là anh không chu đáo đó.

Hôm nay dù sao cũng là ngày vui lớn của công ty chúng tôi, ngày nở mày nở mặt của tổng giám đốc chúng tôi, anh không hát một bài thể hiện sao được?”
Lần này, ngay cả Quách Thành Vũ cũng ồn ào theo, hắn nghe Trì Sính hát nhiều năm rồi, chỉ chưa từng nghe Trì Sính hát tình ca.
Trì Sính không quan tâm mấy người đó, chỉ hỏi Ngô Sở Úy: “Muốn tôi hát cho cậu không?”

Ngô Sở Úy suy nghĩ một lát, khóe môi lộ tia cười tà, hung tợn đẩy Trì Sính vào giữa đám người, còn giật micro dặn một câu: “Không cho hát ca khúc tiếng Anh, tôi muốn nghe bài ca đất tổ.”
Trì Sính cũng học được mấy bài tình ca, là lúc trước học để dỗ cho Ngô Sở Úy vui lên.

Cũng đã quên kha khá rồi, bây giờ có thể hát cũng chỉ vài bài.
“Vậy thì tới bài ‘làm thơ cho em’ đi.”
Nghe câu này, căn phòng lập tức truyền đến những tiếng thét.

Trì Sính? Đàn ông mạnh mẽ lạnh lùng hung hãn, hát một ca khúc thâm tình cuồn cuộn như vậy, kích thích cỡ nào chứ?!
Quách Thành Vũ vung tay, mọi người lập tức yên tĩnh.
“Tình yêu là một chuyện kỳ lạ, ban đầu toàn thân anh không thể khống chế.

Tình yêu là một dạng bản lĩnh, ban đầu ngay cả bản thân anh cũng không phải chính mình.

Vì em anh làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, chuyện đầu tiên chính là làm thơ tặng em…”
Giọng Trì Sính đầy vị dương cương, nhưng mọi người nghe lại nhũn cả lòng.
“Làm thơ tặng em, yên lặng vì êm, làm những chuyện không thể cho em, tấu những câu tình ca cho em.

Anh đã quên nói, cái đẹp nhất là tên của em…”
Mê đảo người khắp phòng, đặc biệt là Ngô Sở Úy “tửu lượng” không xong, lúc này trừ cười ngu ra thì không biết làm gì nữa.
Kết thúc bài hát, tiếng vỗ tay vang như sấm, tiếng hoan hô vọng lên tứ phía.
Khương Tiểu Soái cũng chơi xấu theo: “Tôi nói này đại Úy! Người ta đã hát cho cậu rồi, sao cậu không trả lại một bài đi? Không phải cậu thích hát lắm sao? Lúc nào cũng ngâm nga, hôm nay cũng cất giọng cho chúng tôi thưởng thức đi!”
Ngô Sở Úy mài răng, anh tuyệt đối là cố ý, Trì Sính hát xong lại muốn tôi hát, không phải cố ý muốn chế giễu tôi sao?
Nhưng hết cách, tiếng hô càng lúc càng cao, Ngô Sở Úy bị đẩy lên đầu ngọn sóng.
“Hát thì hát!”
Ngô Sở Úy hùng hồn cầm micro trong tay Trì Sính.
“Vậy tôi hát bài ‘hạnh phúc vững chắc’ đi!”
Đây là bài hát Ngô Sở Úy vừa thuộc xong, lúc đó bị lời bài hát đả động, lòng nóng lên liền học.
“Tôi muốn một hạnh phúc bền vững, có thể chống lại được thời gian tàn khốc, trong những đêm dài bất an, có thể có nơi quay về.

Tôi muốn một hạnh phúc bền vững, có thể chạm vào bằng hai tay, mỗi lần đưa tay tiến vào lòng, đều có độ ấm của anh…”

Nếu nói Trì Sính hát có âm luật và thần thái, Ngô Sở Úy hát chỉ có thành ý.
Tuy thỉnh thoảng sẽ lệch điệu, không theo kịp tiết tấu, nhưng nhấn chữ rõ ràng và phương thức biểu đạt thuần túy, khiến người nghe không khỏi ấm lòng.
Ngay cả Uông Thạc vừa rồi còn hò hét, lúc này cũng ngừng lại, gối đầu lên vai Uông Trẫm nhìn Ngô Sở Úy.
“Tôi muốn một hạnh phúc bền vững, có thể chống cự được đau khổ mất mát, con đường của một người, cũng sẽ không còn cô đơn.

Tôi muốn một hạnh phúc vững chắc, có thể dùng sinh mạng kéo dài, bất kể tôi ở nơi nào, cũng không bị lạc đường.

Tôi muốn một hạnh phúc vững chãi, đây là hạnh phúc mà tôi muốn…”
Ánh mắt Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy đặc biệt bình yên, đặc biệt thỏa mãn.
Lúc hát còn rất hào hùng, kết quả hát xong tiếng vỗ tay vang lên, mặt Ngô Sở Úy liền đỏ bừng.

Vội chui về cạnh Trì Sính, sụ mặt nói: “Vừa hát sai điệu lại hát sai từ, lần này mất mặt chết rồi.”
Trì Sính đưa tay vuốt sau đầu Ngô Sở Úy, hiếm khi dịu dàng an ủi.
“Rất hay.”
Bài này cũng hát thấm vào lòng Khương Tiểu Soái, hắn quay sang vừa muốn giao lưu tâm đắc với Uông Thạc, thì phát hiện tên đó đã không cử động trên chân Uông Trẫm.
“Anh ta… ngủ rồi hả?”
Uông Trẫm ừ một tiếng.
Khương Tiểu Soái kinh ngạc: “Ồn ào như vậy cũng ngủ được?”
“Các cậu đều hạnh phúc như thế, em ấy ghen tỵ.”
Tuy khi Uông Trẫm nói câu này mặt không có cảm xúc gì, nhưng Khương Tiểu Soái lại có thể nghe ra được một chút nhu tình đáng quý trong đó.
“Hôn một cái, hôn một cái.”
Bên kia còn đang hò hét, Trì Sính bình thường thích lạnh lùng, hôm nay đặc biệt sôi động, chỉnh mặt Ngô Sở Úy lại, nói: “Đợi chút, tôi chọn chỗ.”
Cuối cùng, chọn trúng “đại thiết đầu”, miệng dán lên trán, phải gọi là bỏng cháy, bỏng đến cháy cả lòng.
“Không được, hôn trán không tính, thêm cái nữa.”
“Thêm cái nữa.”
“…”
Trong một góc tối, Uông Trẫm ôm Uông Thạc đã ngủ say, không tiếng động ra khỏi cửa.
Hết


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện