Yêu Phải Tình Địch

Hồ ly tinh


trước sau

Chiều hôm đó, Trì Sính nhét di động vào túi, ôm Túi Dấm Nhỏ vào phòng làm việc.

"Này, Trì Sính!"

Trì Sính quay đầu qua, thấy hoa khôi cảnh sát đứng bên cạnh.

"Có chuyện sao?"

Trong tay hoa khôi cảnh sát là một chồng tài liệu, ngửa đầu trừng Trì Sính: "Chừng nào anh mới giao báo cáo công việc hả? Những người khác trong đội đều đã giao hết rồi, chỉ còn thiếu anh thôi!"

Trì Sính không nói một chữ bỏ đi.

Hoa khôi cảnh sát tức giận dậm chân, "Người kiểu gì thế? Mỗi lần giao báo cáo đều kỳ kèo chậm chạp, cuối cùng còn bắt tôi viết!"

"Đó là cô tự nguyện." Phương Tín bên cạnh phun ra một câu.

Hoa khôi cảnh sát trừng mắt nhìn hắn, tức giận bừng bừng bỏ đi.

Trì Sính lái xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng xuống xe khai thông giao thông, phần lớn thời gian đều ở trong xe chơi với Túi Dấm Nhỏ, cũng không cảm thấy nhàm chán. Mấy hôm nay đột nhiên thêm tật xấu, rảnh ra là nhìn di động, cứ như thiếu nam thanh xuân mới chớm yêu.

Hắn cho rằng mình đối với Ngô Sở Úy chỉ là mới mẻ, vốn nên thế mà, bên cạnh luôn là mấy kẻ lươn lẹo, đột nhiên xuất hiện một người ngốc nghếch, thích thú cũng là khó tránh. Nhưng mấy hôm nay hắn phát hiện tim mình có chút khác thường, khi gặp mặt thì không cảm thấy gì, khi không gặp cư nhiên lại bắt đầu nhớ.

Nhớ khi y thổi kẹo đường, hai gò má phồng lên.

Nhớ y ra vẻ nghiêm túc ngồi trong phòng trà xem sách, nhìn một hàng chữ mất mười mấy phút.

Nhớ khi y đánh bóng rổ, phần mông run động.

Nhớ câu nói "tôi cũng không biết tôi có thích đàn ông không, tôi chỉ biết tôi thích anh" của y.

...

Không tự chủ ấn số di động của Ngô Sở Úy.

Bên kia tiếp rất nhanh, nhưng đối phương không nói.

Trì Sính mở miệng trước: "Làm gì vậy?"

Khương Tiểu Soái học theo giọng Ngô Sở Úy: "Du lịch."

"Du lịch?" Trì Sính hơi nghiêm mặt, "Du lịch ở đâu?"

"Bảo Định." (Còn có hàm ý là nơi yên ổn an toàn)

Trì Sính, "Xa thật."

Khương Tiểu Soái kinh ngạc một chút, không nghe ra hử, vậy tiếp tục nói, không chừng có thể moi được câu gì đó.

"Tối hôm đó..." Khương Tiểu Soái muốn nói lại thôi.

Trì Sính rất phối hợp đáp: "Tôi rất sướng."

Khương Tiểu Soái thanh giọng, "Làm sao để sướng?"

"Lần sau dẫn cậu cùng chơi, cậu sẽ biết."

Khương Tiểu Soái sửng sốt, mẹ, nghe ra rồi? Nghe ra còn nói chuyện với tôi?! Người này thật âm hiểm.

Nửa tiếng sau, Trì Sính trực tiếp lái xe đến phòng khám.

Mỗi lần thấy Trì Sính vào cửa, Khương Tiểu Soái đều cảm thấy gió lạnh lùa vào.

"Người đâu?" Trì Sính hỏi.

Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu: "Đã nói đi du lịch rồi."

Trì Sính biết Khương Tiểu Soái đang nói bậy, nhưng hắn cũng đã quen với quy luật tự nhiên cứ hai ba ngày lại mất tích của Ngô Sở Úy, liền không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào phòng trong, dừng lại trước hộp gỗ nhỏ một chút, lấy luôn cả hộp lẫn kẹo đường đi hết.

Khương Tiểu Soái hảo tâm nhắc nhở: "Anh lấy của cậu ấy, trở về cậu ấy chắc chắn sẽ nổi nóng với anh."

Không đau không ngứa đáp trả: "Vậy cứ để cậu ta nổi nóng."

...

Về phòng làm việc,
trên bàn quả nhiên có một phần báo cáo.

Không bao lâu, hoa khôi cảnh sát đẩy cửa vào.

"Nộp lên đi!"

Trì Sính dùng mắt ra hiệu hoa khôi cảnh sát tự lấy, "Lần sau viết xong trực tiếp nộp luôn, đừng đặt lên bàn tôi nữa." Hàm ý là, tôi biết do cô viết dùm tôi, khỏi cần thêm bước này.

Hoa khôi cảnh sát dẩu môi, không hảo khí lấy đi.

Trì Sính vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra hoa khôi cảnh sát vẫn chưa đi, đếm đi đếm lại báo cáo trong tay, tổng cộng mười mấy phần, đếm không dưới mười lần. Trì Sính không bắt chuyện với cô, trực tiếp mở ngăn tủ, lấy Đại Bảo tâm ái ra, nặn một chút lên tay, xoa đều rồi bôi lên mặt.

Hoa khôi cảnh sát ngó trộm Trì Sính, phát hiện ngay cả động tác xoa mặt của hắn cũng rất đàn ông.

"Ôi, tôi phát hiện đàn ông các anh sao luôn thích dùng Đại Bảo thế?" Hoa khôi cảnh sát hiếu kỳ lấy nó ngửi ngửi, "Cũng rất thơm, dùng tốt không?"

Trì Sính tùy tiện đáp, "Cũng được."

"Vậy tôi cũng muốn thử."

Nói xong dốc ngược chai Đại Bảo lại, nặn một chút lên tay, hoàn toàn không chú ý thấy ánh mắt khác lạ của Trì Sính, hưng phấn bôi lên mặt mình, còn xoa nắn vài cái lên gương mặt trắng nõn.

"Ý?... Thật rất bóng, còn tốt hơn Bạch Sương hơn năm trăm của tôi nhiều."

Đang nói, chợt liếc thấy một bóng người.

Nhạc Duyệt đã đứng ngoài cửa rất lâu, từ lúc hoa khôi cảnh sát cầm chai Đại Bảo khỏi tay Trì Sính, đến lúc dùng xong khen tốt, cô vẫn luôn đứng đó. Từ sau lần hẹn gặp cha mẹ sinh ra mâu thuẫn, hai người vẫn luôn chiến tranh lạnh, Nhạc Duyệt trước kia luôn được gọi là "cao thủ chiến tranh lạnh", lần này đành cam bái hạ phong, chủ động tìm đến.

Đáng tiếc, lại thấy một cảnh đáng ghét như thế.

"Vậy tôi đi trước." Hoa khôi cảnh sát nói.

Ra đến cửa, chạm mắt với Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt mỉm cười dịu dàng, cười rất độ lượng, cười đặc biệt có phong phạm quý bà. Hoa khôi cảnh sát hơi bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự cười đáp lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện