“ Chát ” Cái tát giáng xuống mặt cô bất ngờ khiến Lục Hàm bất động, hai mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ,hai tay đang gắt gao nắm chặt đành buông thõng.Lúc này cô trông rất yếu ớt nhưng trước mặt anh và Tịnh Vân cô không thể gục ngã,vẫn kiên cường.
Ngược lại cô lại muốn mở to mắt để đối diện với anh.
Diệp Bắc Thần nhìn cô, bây giờ khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu giống như tu la địa ngục muốn đòi mạng vậy.
Bàn tay vừa đánh cô vẫn giơ cao nhưng khẽ nắm thành quyền.
Người phụ nữ này, hắn vốn dĩ đã nhân nhượng rất nhiều lần nhưng hết lần này đến lần khác làm tổn thương người phụ nữ mà hắn yêu.
Nếu không phải vì Tịnh Vân nhiều lần khuyên ngăn thì hắn nhất định sẽ không để cô tùy hứng như vậy.
Ánh mắt cô rõ ràng không còn nhu mì, ngoan hiền nữa, bây giờ đối diện với hắn, cô còn dùng cả cái ánh mắt này.
Không chịu đựng nổi nữa nên muốn phản kháng sao.
Hắn nhìn Tịnh Vân yếu ớt ngồi dưới sàn, hai mắt cô hơi phiếm hồng trông rất đáng thương.
Diệp Bắc Thần đột ngột nhìn sang khiến Tịnh Vân hơi.
cau mày, tỏ vẻ chột dạ nhưng biểu hiện của cô ta lại càng đáng thương khiến người khác không khỏi đau lòng.
Nhưng trong mắt Lục Hàm thì tràn ngập khinh thường, rõ ràng là cô ta không đi làm diễn viên thì hơi phí.
Nếu cô đã cất công bày trò thì tôi sẽ tác thành cho cô vậy.
Thấy cô khẽ nhếch môi, điệu bộ xem thường,Diệp Bắc Thần không khỏi tức giận, hắn lớn giọng nói:
- Lục Hàm, mau xin lỗi Tịnh Vân đi,nhiều lần em cố ý phá hoại Tịnh Vân, cô ấy lương thiện nên không mắng em, nhưng bây giờ em thật sự rất quá đáng rồi! Nếu không phải vì anh trai em nhờ anh bảo hộ em thì anh đã không quan tâm em rồi.
Xin lỗi,lời anh nói cũng thật tự nhiên,hơn nữa hóa ra là trước đây anh chưa bao giờ thật lòng đối tốt với cô,chẳng qua chỉ vì lời hứa với anh trai cô mà mới bảo hộ cô.
Bây giờ lại muốn vứt bỏ rồi sao.
Lục Hàm nhìn anh, cô nhếch môi cười nhẹ, điệu bộ trông rất ngạo mạn cùng thờ ơ.
- Anh nói tôi đi xin lỗi cô ta,trừ phi tôi chết.
Còn nữa, anh không cần đuổi, tự tôi sẽ rời đi.
Nói xong cô lạnh lẽo nhìn Tịnh Vân khiến cô ta không khỏi chột dạ.
Cô từ từ tiến lại phía Tịnh Vân ngạo nghễ nhìn xuống.
Lúc này Tịnh Vân giống như rất đáng thương, cô ta khẽ lùi về phía sau giống như sợ cô sẽ làm hại cô ta vậy.
Diệp Bắc Thần định tiến lại ngăn cản nhưng đã bị Lục Hàm giơ tay cản lại.
Cô cúi xuống nhìn thẳng vào Tịnh Vân, lấy tay bóp mạnh cằm cô ta lớn giọng hô:
- Anh mà tiến thêm một bước em sẽ giết cô ta.
Lời đe dọa của cô quả nhiên có tác dụng.
Diệp Bắc Thần không tiến thêm bước nào nữa, hắn đứng bất động, bóng dáng cao lớn của hắn che khuất ánh đèn tạo nên một mảng tối khiến cho hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt đang đau đớn của Tịnh Vân, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé của cô che khuất.
- Lục Hàm em không nên làm thương tổn Tịnh Vân, nếu không hậu quả em tự chịu.
Chỉ cần em buông tay, anh sẽ xem như chuyện này chưa xảy ra.
Đối với lời nói của anh, Lục Hàm vốn không thèm quan tâm, cô cúi xuống thủ thỉ vào tai Vân Tịnh điều gì đó khiến cô ta vô cùng kinh hãi mà la lên.
Khiến Diệp Bắc Thần không thể đứng yên được nữa.
Hắn chạy lại phía cô, dùng sức đẩy mạnh cô ra sau đó cúi xuống hỏi han Tịnh Vân.
- Tịnh Vân em không sao chứ!
Lúc này, ánh mắt Tịnh Vân đỏ ửng, cô ta khóc lóc thảm thiết trông vô cùng đáng thương,hắn ôm cô ta vào lòng an ủi.
Còn cô ta giống như được cưng chiều nên càng khóc lợi hại hơn,đến mức không chịu được mà ngất đi.
Diệp Bắc Thần chỉ biết quan tâm Tịnh Vân mà quên mất Lục Hàm bị anh xô ngã, cô đập đầu vào bậc thang mà ngất đi,nhưng trong mắt hắn giống như cô đang giả vờ vậy.
Hắn lạnh lẽo nhìn cô, ngoan độc nói:
- Nếu Tịnh Vân có mệnh hệ gì tôi sẽ không bỏ qua cho cô.
Sau đó khom lưng nhấc bỗng Tịnh Vân lên chạy thật nhanh về phía cửa.
- Trợ lý Vũ, mau lái xe tới đây.
Vũ Nam Phong khẽ liếc về phía Tịnh Vân, chỉ thấy cô ta yếu ớt nằm trên tay Diệp Bắc Thần, nhanh chóng gật đầu.
Chiếc xe Maybach nhanh chóng rời khỏi hoa viên Diệp gia chạy thẳng tới bệnh viện Ôn Hân,bệnh viện dưới sự quản lý của Diệp gia.
Khẽ quan sát vẻ mặt của Diệp Bắc Thần qua gương chiếu hậu, Vũ Nam Phong không khỏi cau mày,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến tổng giám đốc tức giận như vậy.
Không lẽ Lục Hàm lại làm sai chuyện gì, chỉ sợ lần này cô lành ít giữ nhiều, biết thế anh đã không để cô tự ý hành động.
Đối với loại phụ nữ tâm cơ như Tịnh Vân, Lục Hàm căn bản không phải đối thủ.
- Sao lái xe chậm vậy, cậu chưa ăn sao, lái nhanh lên!
Bị Diệp