Lục Hàm lấy tay khẽ lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt cô trở nên trầm tĩnh một cách lạ thường.
Lấy tay giật phăng kim tiêm, Lục Hàm nhanh chóng bước xuống giường, vào phòng vệ sinh bên cạnh buộc lại tóc, thay đổi lại trang phục sau đó chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì đã bị một cánh tay đen xì chặn lại:
– Cô chủ, cô muốn đi đâu ạ!
Lục Hàm khó chịu nhíu mày lại tỏ vẻ không hài lòng nói:
–Tôi đi đâu mấy người cũng muốn quản.
Sau đó lạnh lùng nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, Diệp Bắc Thần quả nhiên là biết trước cô sẽ tìm cách rời khỏi bệnh viện nên đã cho người dám sát cô.
Không đúng, sợ là cô đi hại Tịnh Vân của anh ta đi.
Khẽ nhếch môi cười nhạt, sắc mặt trắng bệch của Lục Hàm khiến hai người kia trở nên vô cùng khó xử.
–Cô chủ không phải chúng tôi không muốn cho cô ra ngoài mà là cậu chủ lo lắng cô tự ý ra ngoài một mình sẽ gặp nguy hiểm, mong cô đừng làm khó chúng tôi.
Vẻ mặt hai người họ hết sức thành khẩn khiến Lục Hàm không biết phải làm sao, xem ra muốn rời khỏi đây cô phải dùng cách khác vậy.
Lục Hàm quay trở lại giường bệnh, nghiêm túc lấy sách ra đọc khiến hai vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Họ vốn không muốn đắc tội với cô chủ nhưng lệnh của cậu chủ nào dám kháng lại cơ chứ.
Mặc dù đang đọc sách nhưng Lục Hàm vẫn biết được hai người kia vẫn nhìn mình chằm chằm, không lẽ sợ cô sẽ chạy trốn thật sao.
Khẽ ho một tiếng, Lục Hàm nhàn nhạt mở miệng:
– Diệp Bắc Thần không có ở đây, hai người cũng không cần sợ tôi bỏ trốn.
Hai người cứ nhìn tôi chằm chằm giống như tội phạm vậy làm sao tôi chuyên tâm đọc sách được chứ.
Nghe cô nói vậy, hai người họ mới thôi không nhìn cô nữa nhưng không hiểu sao sống lưng lại giống như lạnh toát vậy.Rõ ràng cô nói rất nhẹ nhàng, cũng không hề ngước lên nhìn họ nhưng lại khiến người khác phải chột dạ.
Lúc này, Lục Hàm mới từ từ cong khóe môi mỉm cười, đặt quyển sách sang một bên, cô lấy điện thoại gọi cho Vũ Nam Phong.
- ---Tại Diệp Thị-----
Diệp Bắc Thần đang chăm chú xem tài liệu, còn Vũ Nam Phong đứng bên cạnh trông rất nghiêm túc.
Từ khi trở về công ty tới giờ tổng giám đốc không hề nói một câu nào, cứ thế im lặng, trong phòng mặc dù đã bật điều hòa nhưng Vũ Nam Phong vẫn cảm thấy rất lạnh.
"Ring...!Ring....!"
Diệp Bắc Thần nghe tiếng động lập tức cau mày tỏ vẻ khó chịu, khẽ gập tài liệu, hắn ngước đôi mắt chim ưng lên quan sát Vũ Nam Phong.
Vũ Nam Phong vội vàng lấy điện thoại nhưng hành động của anh ta lại rất luống cuống mãi một lúc mới cầm được điện thoại lên.
Nhận ra là cô gọi nên vội vàng xin phép Lục Bắc Thần ra ngoài nghe máy.
–Alo, Lục Hàm có chuyện gì vậy?
Lục Hàm:– Cậu làm gì mà lâu như vậy mới bắt máy, không phải là đang ở cạnh Diệp Bắc Thần đó chứ?
Bà cô này sao lại biết được hay vậy chứ?Sợ làm ồn sẽ khiến mọi người chú ý nên Vũ Nam Phong đành phải đi đến một góc bên ban công rồi mới trả lời:
– Đúng là đáng sợ thật, Lục Hàm rốt cuộc cậu gây chuyện gì mà khiến cho sắc mặt Diệp tổng khó coi vậy chứ!
Lục Hàm nhếch môi khinh bỉ: Khó coi cỡ nào, cậu chắc chắn là hắn ta đang ở công ty.
Nam Phong,đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng không khỏi giật giật vài cái, Lục Hàm dám gọi Diệp