Sau khi nói chuyện điện thoại xong, bố
Hoắc đã về, Diệp Tĩnh Gia lập tức cất điện
thoại đi, bưng trà đi ra ngoài.
Bố Hoắc nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia,
tưởng cô là người giúp việc nhưng thấy lạ
mắt, khi nâng chung trà lên, ông nghỉ hoặc
hỏi một câu: “Con là vợ Minh Dương sao?”
Xưa nay, bố Hoắc vẫn không để tâm tới
chuyện trong nhà, nhưng thậm chí ngay cả
con dâu mình cũng không nhận ra, không
biết là do mặt của cô quá đại trà, không
khiến cho người ta ấn tượng, hay bởi vì số lần
cô gặp bố Hoắc quá ít ỏi nữa.
“Dạ vâng ạ”. Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn,
cung kính trả lời.
Bố Hoäc gật đầu, nhấp một ngụm trà.
Diệp Tĩnh Gia coi như thuận miệng tìm
chủ đề nói: “Bố, hôm nay hình như bố về sớm
hơn mọi ngày ạ”.
“Hôm nay là kỉ niệm bốn mươi năm ngày
cưới của bố và mẹ chồng con, phải về sớm
chuẩn bị, tối hôm nay bố mẹ không ăn cơm ở
nhà”. Trên gương mặt bố Hoắc để lộ nụ cười.
Có thể gả cho một người đàn ông như bố
Hoắc, mẹ Hoác thật là hạnh phúc, bố Hoắc
hiền lành, nhẹ nhàng, hơn nữa còn nhớ cả
những ngày kỉ niệm.
Nếu như Hoắc Minh Dương có chút gen
di truyền của bố Hoắc thì có lẽ cuộc sống
của cô sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Khoé miệng Diệp Tĩnh Gia cong cong ý
cười: “Bố, bố có muốn lên tầng thay quần áo,
chuẩn bị một chút không ạ?”
“Để lát nữa đi, thời gian vẫn còn sớm,
hơn nữa bố mua quà cho mẹ con, mua được
hai món quà mà vẫn chưa thấy hài lòng lắm.
Không biết mẹ con có vui vẻ hay không, bố
định đi trung tâm thương mại thêm một
chuyến nữa”.
Việc lớn việc nhỏ đều dụng tâm như vậy.
Những việc như chọn quà này, Diệp Tĩnh
Gia mới chỉ chọn cho mẹ ruột mình nên cô
cũng không thể đưa đề nghị lung tung.
Bố Hoắc vòng vo đổi trọng tâm câu
chuyện: “Con ở nhà chúng ta đã thấy quen
chưa?”
“Dạ”.
“Mặc dù không biết lí do gì mà con gả
cho Minh Dương, nhưng bất luận là xuất phát
từ nguyên nhân nào, chỉ cần con đối xử tốt
với Minh Dương, bố có thể đồng ý với tất cả
yêu cầu của con. Mấy năm qua, cuộc sống
của Minh Dương rất khổ cực”. Trong ánh mắt
hiền hoà của bố Hoắc để lộ vài phần đau
lòng.
“Bố yên tâm, con biết rồi ạ”.
Bố Hoäc để chén trà xuống, lấy một tấm
thẻ ra: “Cái này con cầm đi, phòng lỡ có vấn
đề gì”.
“Con không cần đâu ạ, bố cất lại đi”. Sao
cô có thể nhận được, số tiền nhà họ Hoắc
cho nhà họ Diệp đã đủ nhiều rồi.
Bố Hoäc để tấm thẻ lên trên bàn, không
cất đi, vẻ mặt nghiêm túc: “Con cầm đi! Nếu
như tiền không thu phục được lòng con thì
con đã không ở nhà họ Hoắc rồi. Đã lâu rồi
Minh Dương chưa ra khỏi cửa, con cầm số
tiền này nghĩ xem làm thế nào cho nó vui lên
đi”.
Cho nên, ngay cả bố Hoắc hiền hoà cũng
không thực sự coi cô là con dâu nhà họ
Hoặc.
Tiền này cô cũng không thể tìm được lí
do từ chối nữa, một người bố bỏ tiền ra thuê
người dỗ con trai ông hài lòng…
“Cảm ơn bố, số tiền này con sẽ tiêu cho
Minh Dương ạ”. Diệp Tĩnh Gia không thể từ
chối, vì Hoắc Minh Dương nên mới cho cô,
cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi, cô
không chối từ được một người bố yêu
thương con trai mình như thế.
“Đều là người một nhà cả, gọi một tiếng
bố không cần khách khí như vậy đâu, dù sao
con cũng là vợ Minh Dương”.
Lời này nói không sai, Diệp Tĩnh Gia cúi
đầu, luôn cảm thấy trong lòng âm Ï khó chịu.
Tất cả mọi thứ của cô đều do Minh
Dương cho…
“Con lên tầng chăm sóc Minh Dương đây
ạ”. Diệp Tĩnh Gia nhận thẻ bố Hoắc đưa.
Bố Hoäc gật đầu.
Bên trong phòng sách, ngọn đèn mờ tối,
anh vẫn ôm một cuốn sách ngồi ở kia, thi
thoảng lật trang, không như bình thường, chỉ
cần cô bước vào lẽ sẽ nhìn cô chăm chú,
ngược lại anh đã thích nghi với việc có thêm
một người bên cạnh.
Bóng dáng anh quá cô độc, người đàn
ông vốn sống trong bóng tối này lại khiến cô
có chút đau lòng, không nhịn được mà tới
gần ôm anh một cái.
Nghĩ thế nào thì làm như vậy, cô đứng
sau lưng, vòng tay ôm anh, muốn dùng nhiệt
độ cơ thể sưởi ấm người đàn ông này.
“Cô đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh
lùng, rõ ràng của người đàn ông vang lên,
như thức tỉnh Diệp Tĩnh Gia vẫn còn trong
mơ.
“Tôi không cố ý đâu”. Cô có chút chùn
bước, buông đôi tay đang ôm anh ra.
Hoäc Minh Dương bỗng có cảm giác mất
mát vô cớ, nhiệt độ và hơi thở của cô vẫn
luôn vờn quanh anh, dường như anh không
hề ghét sự tiếp xúc mang tính thăm dò này
của Diệp Tĩnh Gia.
“Tôi không trách cô”.
Cô đứng ngây tại chỗ, hai mắt trừng lớn,
anh đây là có ý gì? Cái gì mà tôi không trách
cô… Anh có thể tiếp nhận sự tiếp xúc thân
mật như vậy sao?
“Uống chén trà đi”. Bầu không khí có
phần gượng gạo, Diệp Tĩnh Gia ho nhẹ một
tiếng, rót cho anh một chén trà.
Người đàn ông nhìn sách, mặt cũng
không buồn ngước lên: “Sao cô đi đâu lâu
thế?”
“Vừa nãy gặp bốở bên dưới, bố cho tôi
một tấm thẻ”. Diệp Tĩnh Gia thành thật trả lời,
cô lấy thẻ ra đưa cho Hoắc Minh Dương.
Anh không biết Diệp Tĩnh Gia như vậy là
có ý gì, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu nhìn
thẳng vào mắt Dtf, dùng ánh mắt hỏi cô: Cô
đưa tôi làm gì?
Nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông,
cô bèn cất thẻ đi, xoa bóp bả vai anh, cô nhớ
tới lời nói của Lữ Hoàng Trung, cắn răng, lần
giáo huấn trước cô vẫn còn nhớ rõ, thôi bỏ
đi, cô chịu rồi… lời tới khoé miệng biến thành:
“Buổi tối anh muốn ăn gì?”
“Cô tự liệu mà làm, tôi khá là bận”. Gần
20 ID 8/17
đây Hoắc Minh Dương cần phải kiểm tra một
lượt các tài khoản của công ty, anh nói anh
bận không phải là nói dối.
Không có chuyện gì thì Diệp Tĩnh Gia bèn
về phòng, cô khó có được chút thời gian
rảnh, mấy ngày nay mệt mỏi khiến cho cô
quên mất bây giờ phải làm việc gì, chỉ nhớ tới
ban nãy cô ôm Hoắc Minh Dương.
Diệp Tĩnh Gia, da mặt mày thật là dày.
Suy nghĩ trong lòng, mơ mơ màng màng
như vậy, cô không đổi quần áo, không đắp
chăn, cứ vậy mà ngủ mất.
Hoäc Minh Dương đóng tập văn kiện lại
cũng là tới giờ ăn cơm tối, Diệp Tĩnh Gia
không có chút động tĩnh gì, anh đẩy xe lăn
vào phòng bếp nhìn xem, chị Tiết nói cả
chiều nay không thấy Diệp Tĩnh Gia đâu cả.
Phản ứng đầu tiên của anh là cô về nhà
rồi sao?
Phản ứng thứ hai của anh là lên phòng
Diệp Tĩnh Gia nhìn xem, cô không bật đèn.
Trong căn phòng mờ tối, anh vẫn thấy rõ
người phụ nữ nằm trên giường, cô đang ngủ,
trái tim bỗng buông lỏng, anh có cảm giác
chỉ trong chớp mắt thôi, cô sẽ rời đi, trong
lòng vẫn còn chút mất mát, anh không rõ
ràng đó là cảm giác gì, chỉ là anh vô cùng
không thích.
“Diệp Tĩnh Gia, dậy nấu cơm đi”. Như để
trả thù cô làm cho lòng anh thấp thỏm, anh
gọi cô tỉnh dậy nấu cơm.
“Ừm…” Cô gái làu bàu đáp lại một tiếng,
đổi một tư thế nằm khác, cọ cọ mặt vào
chăn, không có chút