Lữ Hoàng Trung nhận được điện thoại
của Hoäc Minh Vũ, lập tức vội vàng chạy tới.
Diệp Tĩnh Gia hơi sốt, không biết trong
người có chuyện gì, tinh thần có chút không
ổn lắm, ánh mắt hơi mê man.
“Cô đã phạm phải tội gì đấy? Chuyện này
cũng quá độc ác rồi.” Lữ Hoàng Trung không
khỏi hít một hơi khi nhìn thấy vết thương trên
lưng của Diệp Tĩnh Gia, anh ta vốn tưởng
rằng vết thương của Diệp Tĩnh Gia có vẻ
nặng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như
vậy…
“Nghiêm trọng như vậy, chị muốn chết
hay sao mà lại không trốn đi chứ?” Diệp Tĩnh
Gia nằm ở trên giường, để lưng lộ ra.
Hoäc Minh Vũ đã bị sốc khi nhìn thấy vết
thương của cô.
Anh ta chỉ nghĩ đơn giản rằng mẹ Hoắc
sẽ đối xử với Diệp Tĩnh Gia như làm với mình
mà thôi.
“Tôi đã làm sai nên phải bị trừng phạt.”
Cho dù mẹ Hoắc quyết định thế nào, cô cũng
sẵn sàng chấp nhận nó, bởi vì cô không thể
thay đổi được.
Không biết cái gậy kia là ở đâu, nhưng
trong trái tim cô đã vô cùng sợ hãi mẹ Hoắc.
Cô sợ mẹ Hoắc, người phụ nữ đó quá tàn
nhãn và luôn có thể làm những điều cô
không thể làm.
“Có chút nghiêm trọng, cần phải mất một
thời gian để hồi phục, cô không thể đùa cợt
thân thể của mình như vậy.” Lữ Hoàng Trung
rất lo lắng cho Diệp Tĩnh Gia, vì sợ rằng cô ấy
sẽ vô tình bị viêm.
“Tôi phải mất một thời gian để hồi phục
sao?” Cô cũng không biết là sẽ nghiêm trọng
như vậy, sau khi uống thuốc giảm đau, cô
định đi ngủ trước, để từ từ hồi phục sau.
“Ừm, tôi đã kê đơn thuốc dùng cả ngoài
và trong. Khi đến thời điểm, tôi sẽ tìm người
giúp cô bôi thuốc.” Lữ Hoàng Trung nghĩ đến
đây liền hỏi: “Cô biết tính khí của Hoäc Minh
Dương rồi, tại sao lại bắt cậu ấy đi gặp Tô
Thanh Anh chứ?”
“Bởi vì anh ấy nhất định phải chữa trị đôi
chân, không phải là không còn nhiều thời
gian sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng
Trung, tự tin gật đầu với anh ta.
“Cô:
“Nếu Tô Thanh Anh thấy chân anh ấy
như vậy, bất kể là vì cái gì, anh ấy cũng sẽ
không muốn xuất hiện trước mặt Tô Thanh
Anh nữa. Nếu Tô Thanh Anh thuyết phục
được anh ấy, anh ấy sẽ đi chữa trị. Nếu Tô
Thanh Anh không chịu thuyết phục, anh ấy
cũng sẽ chữa trị vì bản thân mình.” Diệp Tĩnh
Gia đã hạ quyết tâm của mình, chính là vì cô
hiểu Hoặc Minh Dương nên cô mới tin tưởng
đưa anh đến gặp Tô Thanh Anh.
“Cô làm chuyện này, cũng sẽ không có ai
biết được ý tốt của cô đâu.” Lữ Hoàng Trung
cảm thấy Diệp Tĩnh Gia làm vậy không đáng,
cho dù là ai, cũng không đáng phải hy sinh
nhiều như vậy.
“Tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ
mong anh ấy sẽ khỏi bệnh, tôi nợ anh ấy quá
nhiều…” Với rất nhiều chuyện xảy ra với nhà
họ Diệp, tuyệt đối không thể tách rời quan hệ
với Hoắc Minh Dương được.
Lữ Hoàng Trung không nói gì nữa, Diệp
Tĩnh Gia rất thông minh và biết rõ mọi
chuyện.
“Bản thân cô nếu không hối hận thì tôi
cũng không có gì để nói, tôi thật sự khâm
phục cô” Đổi lại là mình thì anh ta chắc chắn
sẽ không làm như vậy, loại chuyện này yêu
cầu cống hiến quá nhiều.
Diệp Tĩnh Gia có chút mệt mỏi, cũng
không có giữ người ở lại, Lữ Hoàng Trung
cũng không thể nâng tinh thần của cô lên
được: “Không phải là Minh Vũ gọi cho anh
sao? Đi xem một chút đi.”
“Ừ” Lữ Hoàng Trung gật đầu, thu dọn túi
sơ cứu rồi đi ra ngoài.
Hoäc Minh Vũ nhìn Diệp Tĩnh Gia, tự hỏi
tại sao cơ thể bé nhỏ này lại có năng lượng
lớn như vậy: “Tại sao chị lại ngốc thế chứ?”
“Tôi không thấy thế, tôi nghĩ là nếu anh
ấy có thể chữa trị chân của mình, thì sự hy
sinh của tôi là đáng giá.” Diệp Tĩnh Gia suy
nghĩ một chút rồi nhìn Hoắc Minh Vũ nói:
“Cậu cũng mau ra ngoài đi, nếu được thì gọi
chị Tiết đến đây bôi thuốc cho tôi, tôi hơi
mệt.”
Hoắc Minh Vũ đi ra ngoài, gọi chị Tiết
cho cô, và đi tìm Hoắc Minh Dương.
“Cô ấy đã bị phạt nặng như vậy, cậu vẫn
còn muốn giận cô ấy sao?” Lữ Hoàng Trung
nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn,
ngọn đèn mờ ảo khiến anh ta không thể nhìn
thấy rõ người đàn ông trước mặt, chỉ có thể
nhìn thấy bóng lưng mờ mịt. .
“Cô ấy đã làm những chuyện như thế
này, tôi làm sao có thể không tức giận.” Mặc
dù Hoắc Minh Dương nói không tha thứ,
nhưng giọng điệu của anh đã dịu xuống.
Vừa rồi nhìn mẹ Hoắc đánh Diệp Tĩnh
Gia, anh đã không còn tức giận gì nữa rồi, dù
sao mẹ Hoắc đã làm giúp anh.
“Cô ấy rất nghiêm trong, có lẽ là phải mất
mười ngày nửa tháng không thể xuống
giường được, cậu có biết chuyện này
không?” Lữ Hoàng Trung nhẹ giọng nói, anh
ta nói cho Hoắc Minh Dương những gì anh ta
nhìn thấy.
“Ai bảo cô ấy tự cho mình là thông minh.”
Anh nhớ lại ánh mắt của Tô Thanh Anh.
Và câu nói “anh đừng ngây thơ như vậy
nữa được không” của cô, dường như là có
mười nghìn con dao đâm vào trong trái tim
anh.
Cho dù Diệp Tĩnh Gia nhận hình phạt nào
đi chăng nữa thì cũng không bằng một câu
nói bình thường của Tô Thanh Anh.
“Cô ấy nghĩ Tô Thanh Anh sẽ làm hòa với
cậu và từ bây giờ sẽ hạnh phúc. Tôi nghĩ có
lẽ cô ấy không nghĩ đến việc Tô Thanh Anh
sẽ ở bên cạnh cậu, cô ấy cũng không nghĩ là
nếu hai người ở bên nhau thì sẽ như nào, chỉ
có lo lắng muốn cậu được vui vẻ mà thôi. Với
một cô gái như vậy, tôi không biết cậu tại sao
lại trách cô ấy xen vào chuyện của người
khác nữa.”
Ngoại trừ Lữ Hoàng Trung, bất cứ ai nói
với anh những điều này đều là những người
xen vào chuyện của người khác.
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, bây
giờ tôi chỉ quan tâm khi nào có thể tiến hành
phẫu thuật.” Hoắc Minh Dương ngồi trên xe
lăn, cả người có chút bế tắc, anh không biết
phải làm sao để giữ được trái tim của Tô
Thanh Anh.
“Sắp xếp càng sớm càng tốt, Tô Thanh
Anh có lẽ cũng sắp trở về.” Anh ta biết
chuyện của Tô Thanh Anh, đối với Tô Thanh
Anh, anh ta vô cùng bất mãn, nhưng Hoäc
Minh Dương lại thích cô ta.
Nên chỉ có thể nói về chuyện của Tô
Thanh Anh, để tránh cho Hoắc Minh Dương
phải lo lắng.
“Cậu nên nghĩ lại đi. Cô ấy còn đang bị
thương. Cô ấy bây giờ không thể làm việc
nặng hay kích động được, nếu không sẽ rất
nghiêm trọng. Đừng mang đến cảm xúc xấu
cho cô ấy.” Lữ Hoàng Trung nói đỡ cho người
khác, đối tượng là vợ của Hoắc Minh Dương.
“Sao đột nhiên cậu lại nói nhiều như
vậy?” Lông mày của Hoắc Minh Dương nhíu
chặt, anh rất không vui khi Lữ Hoàng Trung
cứ nhắc tới Diệp Tĩnh Gia trước mặt anh.
“Tôi cảm thấy cô ấy có chút oan ức thôi.”
Đây chỉ là cảm nhận của riêng Lữ Hoàng
Trung, nhưng đây đúng là sự thật, Diệp Tĩnh
Gia thật sự không dễ dàng gì, trong nhà họ
Hoắc, Diệp Tĩnh Gia không có chút tự do nào,
cho