“Em lại uống hả?” Hoắc Minh Dương
không biết em trai mình đang bị làm sao, anh
ta đến đây làm phiền nhiều quá rồi, số lần
anh ta uống quá nhiều so với một người bình
thường, nên Hoäc Minh Dương hỏi.
“Không, em không có uống quá nhiều,
em rất tỉnh táo, anh à, sao anh lại cho rằng
em rất khó để tìm được hạnh phúc hả?” Anh
ta nói tiếp: “Lòng dạ phụ nữ sao lại khó đoán
như vậy?
Hoắc Minh Dương khựng lại, tâm tư của
Diệp Tĩnh Gia không khó đoán, nhưng Tô
Thanh Anh mới là khó đoán, lòng dạ của cô
ta thì chính bản thân anh cũng không hiểu
được: “Không, chỉ có người phụ nữ mình
thích mới khó đoán thôi.”
Lần đầu nghe thấy những lời như vậy từ
trong miệng của Hoắc Minh Dương, cả Hoắc
Minh Dương và Lữ Hoàng Trung đều sửng
sốt, người đàn ông ngốc nghếch về chuyện
tình cảm này, lại có chính kiến như vậy.
“Từ Thanh Lam có gì không tốt chứ? Tại
sao các người không thích cô ấy?” Hoắc
Minh Vũ uống liên tục, tuy là mẹ Hoäc không
thích Từ Thanh Lam nhưng Hoäc Minh
Dương cũng chưa bao giờ tham gia thảo
luận.
“Nghề nghiệp không thích hợp.”
“Có gì khác với Tô Thanh Anh đâu chứ?”
Anh ta không cam tâm, hỏi.
Trước đây Từ Thanh Lam không như thế
này, vì không thể gả vào nhà họ Hoắc được,
nên cô ta đã bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền, cố
gắng cải thiện mọi thứ sao cho tốt nhất.
Anh ta không có lý do gì để không thích
Từ Thanh Lam, người phụ nữ này lại rất cố
gắng tiến bộ… uống thêm một chút rượu, tự
an ủi bản thân mình.
“Em trai của cậu chẳng khác gì cậu.” Lữ
Hoàng Trung vừa đánh cờ vừa nói.
Anh ta biết tính khí của Hoắc Minh
Dương, hiếm khi thấy anh không nói lời độc
ác nào với Hoắc Minh Vũ, và cũng không
đuổi đi.
“Cậu ấy đang không vui, nếu không tôi sẽ
không để cậu ấy ở đây lâu như vậy đâu. Em
trai tôi vẫn luôn nghĩ về Từ Thanh Lam” Anh
biết em mình có chuyện gì, cho không đoán
được một trăm phần trăm thì cũng phải đến
tám mươi phần trăm.
“Tôi thấy anh đối với Minh Vũ rất tốt,
nhưng giữa hai người dường như có một
chút khoảng cách.”
Không có chuyện gì mà Lữ Hoàng Trung
và Hoắc Minh Dương không thể nói, Hoắc
Minh Dương không đồng ý hay phủ nhận,
Hoắc Minh Dương thực sự không muốn nói
về bản thân mình và Hoắc Minh Vũ.
“Tô Thanh Anh… cô ấy có hỏi về vết
thương ở chân của tôi không?” Hoắc Minh
Dương nói sau ván cờ.
“Tôi không đề cập đến chuyện cậu bị
thương ở chân, cũng không có chủ động nói
ra, tôi nghĩ chuyện này cậu tự nói thì tốt hơn.”
Dù sao anh ta cũng là người ngoài, chuyện
của Hoắc Minh Dương, anh ta không nên xen
vào.
“Cô ấy quan tâm thì sẽ hỏi.”
“Tôi về nghỉ ngơi trước đây.”
“Ở lại nhà họ Hoắc đi, tôi sẽ sắp xếp một
phòng cho khách, trong khoảng thời gian này
cậu ở lại đây đi.” Hoắc Minh Dương muốn
anh ta ở lại là vì có hai lý do, một là muốn có
thể trông nom cho Diệp Tĩnh Gia bất cứ lúc
nào, hai là anh muốn nhanh chóng chuẩn bị
phẫu thuật.
Biết được ý định của anh, Lữ Hoàng
Trung nghĩ một lúc: “Để tôi gọi điện thoại đã.”
Diệp Tĩnh Gia tỉnh dậy vào buổi trưa ngày
hôm sau, có chút choáng váng, khó chịu
khắp người, cổ họng hơi đau.
Cô mở miệng nhưng không phát ra được
âm thanh, người giúp việc ngồi dựa vào bàn
dường như đã ngủ: “Nước…”
Diệp Tĩnh Gia vừa nói xong thì lập tức
giật mình, cô nghe thấy giọng của mình yếu
ớt và mệt mỏi: “Có chuyện gì xảy ra với mình vậy?”
“Mợ chủ, mợ chủ, cô đã dậy chưa?”
Người giúp việc nghe thấy tiếng nói, nhìn
thấy Diệp Tĩnh Gia đang trợn mắt há hốc
mồm, người phụ nữ này cũng vừa thức dậy
sau giấc ngủ, đợi lâu quá nên vô tình ngủ
quên mất: “Mợ chủ, vừa rồi cô bảo gì?”
“Nước.” Lần này, giọng nói của Diệp Tĩnh
Gia đã tốt hơn nhiều, Diệp Tĩnh Gia vẫn có
chút mệt mỏi, nhưng cô đã khá hài lòng rồi, ít
nhất cô không có hứng thú nhiều lắm với
cuộc sống hàng ngày của mình.
“Tôi lấy cho cô ngay đây.” Sau đó, người
giúp việc vội vàng đi rót nước cho mợ chủ,
sau đó ra phòng bếp bảo người nấu cháo, rồi
vội vàng gọi cho bác sĩ Lữ.
Nghe tin Diệp Tĩnh Gia đã tỉnh, Lữ Hoàng
Trung đứng dậy đi xem, kiểm tra để xác định
đã ổn chưa: “Thời gian này không nên kích
động, cũng không cần làm gì, ở nhà nghỉ
ngơi cho tốt đi” Mẹ Hoäc đi rồi, Lữ Hoàng
Trung khuyên nhủ Diệp Tĩnh Gia.
“Hiện tại tôi không sao chứ?” Cô không
biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy
choáng váng.
“Ừm, cô nên quan tâm đến thân thể của
chính mình, cho dù cô không vui thế nào,
chăm sóc bản thân mới là điều quan trọng
nhất” Lữ Hoàng Trung là một người đàn ông
ấm áp, khác xa so với Hoäc Minh Dương.
Lữ Hoàng Trung đến đúng lúc, lấy thuốc
cho Diệp Tĩnh Gia, cô kinh ngạc, nói: “Tôi vừa
mới tỉnh mà anh đã tới rồi sao?”
“Để chăm sóc cho cô và Minh Dương,
thời gian này tôi sẽ ở đây.” Lữ Hoàng Trung
đã nói với anh rằng sẽ làm cho anh bình
phục, nhưng dường như còn một chặng
đường dài phía trước, chân của Hoắc Minh
Dương không thể bình phục trong chốc lát
được.
“Anh ấy sẵn sàng chữa trị đôi chân, đó là
niềm vui lớn nhất của tôi, xem ra công sức
mà tôi bỏ ra cũng xứng đáng.” Cơn đau đằng
sau lưng cũng đã giảm bớt đi nhiều.
Lữ Hoàng Trung mỉm cười, Diệp Tĩnh Gia
đúng là rất đáng yêu.
“Tôi có thể ra ngoài ngay bây giờ không?”
Lữ Hoàng Trung đẩy gọng kính và nhìn
vào tờ ghi chép mà anh ta vừa kiểm tra Diệp
Tĩnh Gia: “Có thể được, nhưng tốt nhất là cô
không nên đi ra ngoài.”
“Tại sao?”
“Cô đã nghĩ ra cách nào để đối mặt với
Hoắc Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Trung
mỉm cười. Với tính cách của Hoắc Minh
Dương thì lại càng không muốn xin lỗi Diệp
Tĩnh Gia, nhìn bộ dạng bây giờ của Diệp Tĩnh
Gia, có lẽ cô cũng không sẵn sàng gặp Hoắc
Minh Dương.
“Ồ, đúng vậy, tôi lại quên mất” Diệp Tĩnh
Gia có chút bối rối.
“Đừng lo lắng, cậu ấy không sao, để
chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật nên cậu ấy
chăm sóc bản thân rất tốt.” Lữ Hoàng Trung
nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang sốt ruột, nói với
Diệp Tĩnh Gia.
“Vậy thì tôi yên tâm, anh đã vất vả rồi.”
Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, thực sự muốn
cảm ơn Lữ Hoàng Trung, có nhiều việc cô
không biết, chỉ biết sau khi Lữ Hoàng Trung
nói ra.
“Nên làm mà.” Lữ Hoàng Trung đương
nhiên là nên làm việc này cho Hoäc Minh
Dương, Diệp Tĩnh Gia không cần nói gì với
anh ta.
“Nếu không sao rồi, tôi đi ra ngoài trước.”
Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia rồi nói,
thật ra anh ta muốn nói với Diệp Tĩnh Gia
rằng đêm qua lúc cô hôn mê, Hoắc Minh
Dương đã căng thẳng như thế nào, thói quen
nhiều năm như vậy khiến anh ta muốn nói