Diệp Thiển Nhi suy nghĩ đến việc vừa nấy
Đỉnh Thanh Uyển mời cô ta đi ăn cơm vào tối vào
tối ngày mai, cô ta nghĩ cô ta sẽ mời cả Lữ Hoàng.
Tâm đi ăn cùng, coi Hoàng Tâm là khách mời đi
cùng cô ta
Ngày mai, cô ta sẽ nói với Định Thanh Uyển
rằng tối hôm qua cô ta đã một và đi ngủ luôn nên
không đọc được tin nhắn vì vậy cô ta đã hẹn đi ăn
với một người khác, dù sao thì chắc Đính Thanh
Uyển cũng chẳng để bụng đâu.
“Được thôi, mà đúng rồi, hiện tại thì anh tôi
đang ở nhà họ Hoắc, ước chừng phải mất một
thời gian nữa mới về được Lữ Hoàng Tâm suy
nghĩ vô cùng đơn giản, cô ấy không biết mục đích
của Diệp Thiến Nhi là gì, nếu không thì cô ấy sẽ
không bao giờ đế Diệp Thiến Nhi lừa mình dễ
dàng như vậy.
“Hả? Anh trai của cô đang ở nhà họ Hoắc à?
Anh ấy sẽ không về sao?” Diệp Thiến Nhi có chút
lo lắng, thật ra ý định của cô ta là muốn tiếp xúc.
thân mật với Lữ Hoàng Trung nhiều hơn một chút,
ai ngờ lại xảy ra sự cố như vậy.
“Hả, cô tìm anh trai tôi có việc gì vậy, anh trai
của tôi đang nghiên cứu một vấn đề về xương
khớp? Lữ Hoàng Tâm không biết Diệp Thiến Nhỉ
đang có suy nghĩ gì, tại sao cô ta lại nhất quyết
tìm hiếu thông tin về anh trai của mình và muốn
gắp anh trai của mình nữa.
Ngồi ở trên ghế salông nhấm nháp một chút
khoai tây chiên, thỉnh thoảng Lữ Hoàng Tâm lại
liếc mắt nhìn về phía Diệp Thiến Nhị, cô ấy không
khỏi tò mò, không hiểu tại sao Diệp Thiên Nhĩ
luôn muốn tìm cơ hội gặp anh trai mình.
Từ khi cô ta còn nhỏ, đã có rất nhiều cô gái
nhờ cô ấy chuyển những bức thư tình cho anh trai
mình, một số cô gái còn kết bạn với cô ấy, từ đó
mà có thể nhờ cô ấy để gặp được anh trai của cô.
Nghĩ như vậy, Lữ Hoàng Tâm cúi đầu, có chút
lo lắng, cô ấy tự hỏi rằng có phải Diệp Thiên Nhi
kết bạn với cô ấy cũng là với mục đích này hay không.
Cô ấy cũng có một số bạn bè, tuy nhiên bạn
thân được coi là trí kỷ thì có rất ít
“Thiến Nhi à, chuyện của anh trai tôi thì tôi
không muốn xen vào quá nhiều? Tuy rằng Lữ
Hoàng Tâm suy nghĩ rất đơn gián, thế nhưng Diệp
‘Thiến Nhi đã ám chỉ quá rõ ràng, cô ấy cũng
đoán được ngay ý định của cô ta nên tâm trạng
của cô ấy cũng có chút mất mát: “Tôi còn tưởng
là cô thích tôi nên muốn làm bạn tốt của tôi”
Diệp Thiển Nhi cảm giác được tâm trạng của
Lữ Hoàng Tâm đang tụt dốc, cô ta vội vàng dỗ dành an ủi.
Chuyện này không như cô nghĩ đâu,
Hoàng Tâm à, tôi thật sự coi cô là người bạn tốt
nhất của tôi” Diệp Thiến Nhi vội vàng dụ dỗ Lữ
Hoàng Tâm, chỉ lo sợ rắng Lữ Hoàng Tâm sẽ
không muốn kết bạn với mình, nếu vậy thì cô ta sẽ
mất đi một con đường tắt để gặp gỡ với Lữ
Hoàng Trung
Dù sao thì thân thiết với Lữ Hoàng Tâm mới là
con đường ngắn nhất để cô ta có thế gặp được
Lữ Hoàng Trung.
Nếu không thì không bao giờ, cho nên cô ta
phải dùng trăm phương ngàn cách tìm cơ hội để
kết thân với Lữ Hoàng Tâm.
“Có thật vậy không?” Lữ Hoàng Tâm không
thế tin vào đó là sự thật, cô ấy nhìn vào màn hình
điện thoại nói với Diệp Thiến Nhi.
Diệp Thiển Nhi giả bộ giận giữ rồi nói Lữ:
Hoàng Tâm rằng:”Đương nhiên là sự thật rồi,
chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, chẳng nhẽ cô
không hiểu chút nào về tính cách của tôi sao?”
Cuối cùng Lữ Hoàng Tâm cũng tin, cô ta liền tiếp
tục nói dối để làm cho Lữ Hoàng Tâm an tâm và
tin tưởng cô ta, sau đó cô ta lại giả vờ giận giữ đối
với việc Lữ Hoàng Tâm nghĩ ngờ mình, từ đó làm.
cho Lữ Hoàng Tâm hoàn toàn tin tưởng cô ta,
không còn những cái suy nghĩ lung tung như vừa
nãy nữa. Một kế sách vừa đấm vừa xoa, thật là
hoàn mỹ.
“Được rồi, được rồi, chị Thiến Nhi đừng giận
nữa, đều tại em không tốt, tất cả đều là lỗi của
.em, em đã sai khi nghĩ ngờ chị, chị là quân tử
đừng chấp lòng dạ tiểu nhân của em có được.
không?” Quả nhiên Lữ Hoàng Tâm đã tin lời của
Diệp Thiến Nhi là thật, cô ấy ngây thơ vừa khuyên
nhủ vừa an ủi Diệp Thiến Nhi.
Ở một diễn biến khác thì Đỉnh Chính Nghĩa
không quá yên tâm về oô con gái bướng binh của
mình, chỉ lo con gái mình khi đến nhà họ Hoäc lại
không chịu cùng ở chung với Hoắc Minh Vũ, cuối
cùng ông ta liền bàn tính với vợ của mình: “Con
gái của bà là một đứa bướng bỉnh ngang bướng,
bà đã dặn dò nó đến nhà họ Hoắc phải biết nghe
lời hay chưa, nó mà sang đấy bướng binh, không
chịu ở nhà họ Hoäc để họ trả về thì nhục mặt tôi,
nhục mặt bà, nhục mặt cả cái dòng họ này, họ sẽ
nói rằng thằng Chính Nghĩa này không biết dạy
con, dù gì thì nhà tôi 3 đời làm kinh tế, cũng là nhà
có ăn học tử tế, cái thế diện thì lúc nào cũng phải
giữ, bà hiểu không?” Tuy rằng ông ta là bố của
Đỉnh Thanh Uyến nhưng không hề biết con gái
của mình nghĩ gì, muốn gì cũng không biết
khuyên nhủ con gái mình thế nào. Hiện tại ông ta
làm tất cả những việc này, chỉ mong rằng cô con
gái nhỏ của mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn,
còn những việc khác thì ông ta cũng chẳng thèm
nghĩ tới. Ông ta lại không tính tới việc về sau khi
tới nhà họ Hoắc tất có thể con gái của mình sẽ
không có được hạnh phúc, với tính cách của con
gái mình nếu đến nhà họ Hoäc sẽ bị mọi người
khinh bị, xa lánh.
Theo suy nghĩ của ông ta, mọi việc đều tốt, vì
lẽ đó ông ta rất hy vọng Đinh Thanh Uyển sẽ gá
được vào nhà họ Hoắc, dù sao thì cái sản nghiệp
to lớn này có rất nhiều con mắt nhìn vào muốn
nuốt trọn, nếu Đinh Thanh Uyển kết hôn với con.
trai nhà họ Hoäc thì mối lo này sẽ giảm bớt được
một chút.
“Cái đứa con gái của ông thì ông phải biết
tính của nó chứ, quả thật tính cách của nó giống
ông như đúc, tôi cũng chẳng biết khuyên nhủ nó
thế nào nữa” Bà Đỉnh vội vàng bỏ đi ra ngoài, bà
không muốn đánh đổi hạnh phúc cả đời của con
gái mình, không muốn con gái của mình là một
món hàng để gán nợ: Những vấn đề khác thì tôi
mặc kệ ông, ông muốn làm gì thì làm, còn riêng
việc này thì tôi phải can thiệp, bây giờ tôi đang rất
lo lắng con gái của mình sẽ không chịu ở cùng với
Hoäc Minh Vũ nếu có Hoäc Minh Dương ở đó”
Nếu chân của Hoäc Minh Dương không chữa
được thì sau này rất có thể Hoắc Minh Vũ chính là
người được chọn để thừa kế toàn bộ gia sản nhà
họ Hoäc. Gia đình nhà họ Đỉnh có thể có một
cuộc sống tốt đẹp hơn nhờ chuyện này.
“Ông nói nhất định nó phải gả đến nhà họ.
Hoäc hay sao, nó đến đó sẽ hạnh phúc sao?” Dù
sao bà ta cũng là mẹ, bà ta phải suy nghĩ về con
mình, bà ta vẫn còn rất đắn đo suy nghĩ.
Loại trừ nhà họ Hoắc ra thì ở đây còn có ai
xứng với nhà họ Đính chúng ta nữa, bà cũng
đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, mà tôi cũng
không nghĩ bà Hoắc lại rất có cảm tình với Thanh.
Uyển như vậy, chắc chắn sau này khi vào nhà họ
Hoäc nó sẽ rất được bà ta yêu quý, chiều chuộng,
sẽ không bị vất vá đâu mà lo” Định Chính Nghĩa
kiên trì an ủi bản thân của mình, ông ta cũng
không nghĩ ra biện pháp khác, hiện tại ngoại trừ”
nhà họ Hoắc cũng chẳng có ai xứng đáng với gia
đình ông ta.
“Đúng rồi, ngày hôm qua tôi nghe nói rắng
Hoäc Minh Dương có hứng thú đối với khu đất
của ông, nếu như không kết thông gia với nhà của
họ thì chắc chẵn cậu ta cũng sẽ giúp ông phát
triến mảnh đất này” Bà Đinh gợi ý cho Đinh Chính
Nghĩa
‘Đương nhiên, Đỉnh Chính Nghĩa cũng đã nghĩ
đến việc này, cân nhắc tới lui rồi ông ta vẫn không
đồng ý: “Bà bớt suy nghĩ ngây thơ đi, thương
trường là chiến trường, bà nghĩ Hoäc Minh Dương
là thắng ngu hay sao, nó lại tự tay bưng cơm đến.
miệng cho bà ăn mà không cần một chút lợi ích.
nào sao. Bà nên nhớ rằng trên cuộc đời này,
không có bữa ăn nào là miễn phí, tất cả những
mối quan hệ này đều là dùng để lợi dụng nhau mà
thôi, dấu ai làm một việc tốt như thế nào đi chăng
nữa thì suy ra sau cùng là cũng vì bản thân của
mình, trên đời này không có cái gọi là tình cảm.
trong thương trường, chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh,
bà có hiểu không?” Thương trường như chiến
trường, nếu ông ta chỉ không cẩn thận một chút
thì sẽ bị người ta nuốt cả xương.
Ông nghĩ thử xem, con gái của ông, nếu
nó không muốn kết hôn thì ông làm gì được nó?”
Bà Đinh khuyên Đỉnh Thanh Uyển vào nhà họ
Hoäc để từ đó có thể quyến rũ Hoäc Minh Dương,
nếu đế cho Đỉnh Chính Nghĩa biết thì không biết
ông ta có nổi điên lên không, không biết ông ta có
tăng huyết áp mà đột quy luôn hay không, bà ta
định nói cho chồng mình biết nhưng với tình hình
đang diễn ra thì chắc đến tám phần mười là Đinh
‘Thanh yến sẽ không chịu ở cùng Hoäc Minh Vũ.
“Tại sao bà cảm thấy như vậy, chẳng nhẽ thật
sự nó không thích Hoắc Minh Vũ sao?” Ông ta
không hiểu vì sao bà xã mình lại khăng khăng.
rằng con của mình không muốn kết hôn. Định
Chính Nghĩa có chứt lo lầng,