Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 15


trước sau

Hoàng đế bệ hạ vừa nói vậy, Diêu Yến Yến cũng cảm thấy kỳ quái, nàng đứng dậy khỏi trường kỷ, mở rương ra, đem tấu chương bên trong ra xem, phát hiện trên tấu chương đều là nói về bá tánh an cư lạc nghiệp, Đại Tề nước thịnh dân cường, còn lại hai nước xem Đại Tề như thiên lôi, sai đâu đánh đó, hay hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ,... linh tinh gì đó, vừa nhìn là biết toàn những lời a dua, nịnh hót, tất cả đều là một kịch bản, không có chút chân thành nào.

Diêu Yến Yến hỏi: " Bệ hạ, thời điểm kiếp trước, người có xem qua tấu chương không?"

Hoàng đế bệ hạ cẩn thận nghĩ nghĩ: " Xem qua vài lần, cũng không có khác biệt với những cái này lắm."

Diêu Yến Yến vừa nghe, lập tức ném tấu chương xuống, nói với bệ hạ: " Bệ hạ, cái này là sự tình đại điều!"

Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: " Như thế nào là đại điều?"

Diêu Yến Yến không cần nghĩ ngợi nói: " Đại khái mang ý nghĩa là sự tình nghiêm trọng." Nàng nhìn trái nhìn phải, cảm thấy dù cửa lớn đại điện đã đóng vẫn có chút không an toàn, vì thế lôi kéo hoàng đế lên giường, nàng cũng ghé lên giường nhỏ giọng nói với hoàng đế: " Bệ hạ, ta thấy tả tướng cùng thái phó là cố ý làm vậy, chính là muốn che giấu người, không cho người tiếp xúc với chính vụ."

Hoàng đế bệ hạ cũng nằm sấp xuống, đầu thò lại gần, nhỏ giọng nói: " Nếu là như vậy, không cho trẫm tiếp xúc với chính vụ, không phải là đang lừa dối trẫm sao?" Nói tới đây, hoàng đế bệ hạ tức khắc cảm thấy giận không thôi, hung hăng đập một cái lên đệm giường, hắn cả giận nói: " Bọn họ thật to gan, trẫm muốn xem tấu chương, bọn họ cư nhiên dám lấy loại đồ vật này lừa gạt trẫm."

Bởi vì tức giận, thanh âm của hoàng đế bệ hạ có chút lớn, Diêu Yến Yến lập tức đem ngón trỏ dựng ở trên môi: " Suỵt..."

Hoàng đế bệ hạ lập tức duỗi tay che cả nữa mặt, đôi mắt hướng tới Diêu Yến Yến chớp chớp, mắt hai mí xinh đẹp như được họa ra.

Diêu Yến Yến kéo chăn trên người ra, ý bảo bệ hạ chui vào.

Hoàng đế bệ hạ thập phần phối hợp mà chui vào chăn, hai người trùm chăn tối đen, đầu đối đầu mà lẩm bẩm lầm bầm.

Diêu Yến Yến kỳ quái nói: " Bệ hạ, kiếp trước bọn họ cũng cho người xem những tấu chương như vậy, vì sao bây giờ lại tức giận như vậy?"

Hoàng đế bệ hạ đương nhiên nói: " Kiếp trước trẫm cho rằng Đại Tề thật sự quốc phú dân cường, bá tánh an cư lạc nghiệp, nhưng bây giờ trẫm biết đó là sai sự thật rồi." Hắn hạ giọng tức giận nói: " Trẫm còn tưởng rằng bọn họ giúp trẫm cai quản quốc gia rất tốt, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng lại lấy những điều giả dối như vậy tới lừa gạt trẫm! Đây là tội khi quân, trẫm muốn đem chém hết bọn chúng!" Hoàng đế bệ hạ nói xong liền từ trong chăn chui ra, nổi giận đùng đùng, bộ dáng như muốn lập tức chạy ra chém tể tướng cùng thái phó.

Nhưng mà thân hình hắn vừa mới mò ra, đã bị Diêu Yến Yến cầm chân kéo trở về.

Hoàng đế bệ hạ lại chui vào trong chăn, đối với không gian tối đen như mực nghi hoặc nói: " Ái phi?"

Diêu Yến Yến khuyên nhủ: " Bệ hạ, không thể đi, hiện tại không thể chém tể tướng cùng thái phó."

Hoàng đế bệ hạ thập phần khó hiểu: " Trẫm là hoàng đế, một đạo thánh chỉ đưa xuống, muốn bọn họ chết, bọn họ sẽ phải chết, vì sao không thể?"

Diêu Yến Yến bất đắc dĩ nói: " Bệ hạ, ngài đã quên ngài hiện tại bị lừa sao? Người hiện tại trong tay muốn quyền không có quyền, muốn binh không có binh, vạn nhất một đạo thánh chỉ ban xuống, những người đó không nghe người thì làm thế nào?"

Hoàng đế bệ hạ ngây ngẩn cả người.

Diêu Yến Yến lại nói: " Ngài ngẫm lại xem, kiếp trước bọn phỉ công tiến, Vũ Lâm Quân trong thành có nghe người? Những đại thần đó có ở lại bảo vệ bệ hạ? Trước khi thành bị phá, bọn họ đã mang theo thuế ruộng đất cùng hộ vệ đào tẩu, ai còn nhớ rõ bệ hạ vẫn lưu lại trong cung?"

Trong chăn một mảnh đen kịt, Diêu Yến Yến không nghe thấy bệ hạ nói chuyện, cũng không nhìn rõ biểu tình của bệ hạ, chỉ có thể tiếp tục nói: " Còn có những hoạn quan, tỳ nữ trong cung, có ai đứng ra bảo vệ cho bệ hạ? Đến nỗi người trong phi loan cung của ta, xem ta là chủ nhân, các nàng cũng không có trung thành với ta, còn chưa biết sống chết như thế nào, đã có thị nữ đem ta khai ra."

Diêu Yến Yến nói ra, liền tự mình làm mình tức giận, nàng vốn đối đãi với cung nữ không có tệ, ngày lễ, ngày tết, mùng một, mười lăm đều có ban thưởng, cho dù là khi trách phạt các nàng, cũng chỉ răn dạy vài câu, chưa từng đánh đập qua ai, tự nhận thấy bản thân là một chủ nhân vô cùng
rộng lượng, kết quả thì sao? Tai vạ đến nơi liền chạy hết, liền quên luôn cả chủ tử là nàng! Thật sự đáng giận!"

Lúc này nàng phải bồi dưỡng thuộc hạ bên người cho thật tốt! Diêu Yến Yến đang muốn cùng hoàng đế thương lượng, tự nhiên trong bóng đêm xuất hiện một đôi bàn tay, hướng tới gò má nàng mà sờ soạng...

Diêu Yến Yến: " Bệ hạ?"

Hô hấp của hoàng đế bệ hạ bị nhốt trong chăn, có chút trầm trầm, thanh âm của hắn trở nên rầu rĩ: " Ái phi, trẫm bỗng nhiên mới phát hiện, bản thân thật sự rất vô dụng." ( Thương chưa???)

Diêu Yến Yến sửng sốt, bệ hạ vì sao đột nhiên nói như vậy, chẳng lẽ là vì những lời nói vừa rồi của nàng đã kích thích bệ hạ? Không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, lại một lần nữa nghe thấy âm thanh của bệ hạ vang lên: " Trẫm trước giờ cho rằng mình là hoàng đế Đại Tề, làm chủ giang sơn này, ngồi trên ngôi cửu ngũ, ai cũng phải nghe theo mệnh lệnh của trẫm. Nhưng thực chất trẫm chỉ như một linh vật, được đặt lên ngai vàng, khi nào bọn họ cần trẫm, liền đem trẫm nâng ra để bái lạy, không cần trẫm thì cho dù trẫm nữa năm không thượng triều họ cũng chẳng đoái hoài. Mà một khi tai họa đến nơi, trẫm lại biến thành bia ngắm, thế thân chắn đao cho bọn họ. Tựa như nàng nói vậy, bọn họ đem theo thuế ruộng đào tẩu, để trẫm lưu lại hoàng thành chịu trận. Mà điều này, phải đợi ái phi nhắc nhở trẫm mới nghĩ đến."

" Trẫm là hoàng đế, lại không thể cho nàng danh phận hoàng hậu, trẫm là trượng phu, lại không thể bảo vệ thê tử chu toàn, trẫm là nam nhân, lại muốn nữ nhân của mình phải anh dũng đấu tranh."

" Yến Yến, ta thật sự rất vô dụng."

Yên lặng nghe bệ hạ nói xong, đôi mắt Diêu Yến Yến chua xót, nàng bò hai bước về phía trước, sờ soạng dựa vào lồng ngực bệ hạ, ôm chặt eo hắn, nghiêm túc nói: " Ai nói bệ hạ vô dụng? Trong lòng thần thiếp, bệ hạ là nam tử vĩ đại, là đại trượng phu! Là người đối xử tốt với thần thiếp nhất trên đời này!"

" Bệ hạ là hoàng đế, từ xưa tới nay, đừng nói là hoàng đế, nam nhân bình thường nào mà chả tam thê tứ thiếp, hiếm có người nào đối xử toàn tâm toàn ý với nương tử. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, bệ hạ cũng chỉ sủng ái một mình thiếp, chỉ để ý mỗi mình thiếp, bệ hạ có đồ ăn gì ngon, người đầu tiên người nghĩ đến chính là thiếp, cho dù thiếp làm cái gì, bệ hạ cũng luôn ở bên ủng hộ thiếp. Ở trong lòng thần thiếp, bệ hạ chính là nam nhân anh tuấn nhất, tốt nhất, mỗi ngày được ở bên cạnh bệ hạ, thần thiếp đều cảm thấy rất rất hạnh phúc." Diêu Yến Yến nói ra những lời từ đáy lòng. Nàng nhắm mắt lại, dựa vào lồng ngực đang run nhè nhẹ của bệ hạ nói: " Bệ hạ muốn bảo vệ thần thiếp chu toàn nhưng thần thiếp cũng muốn bảo vệ người. Thần thiếp trước kia là người vừa đê tiện, vừa ích kỷ, cho dù gặp chuyện gì, điều đầu tiên nghĩ tới là phải bảo vệ chu toàn cho bản thân. Nhưng mà từ khi gặp bệ hạ, thần thiếp cảm thấy ở trước mặt bệ hạ, mình dần dần biến thành con người mà bệ hạ vẫn luôn nói: thành một Diêu Yến Yến thiện lương, ôn nhu, bệ hạ nguyện ý vì thần thiếp lưu lại cái vị trí nguy hiểm kia, thần thiếp cũng nguyện ý vì bệ hạ vượt lửa qua sông. Thần thiếp tin tưởng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định cục diện sẽ không diễn ra giống như kiếp trước, chúng ta sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, Đại Tề cũng ngày một trở nên tốt đẹp hơn. Bệ hạ thông minh như vậy, còn có thể vừa nhìn qua cái gì sẽ nhớ ngay, nhất định có thể làm nên việc lớn, trở thành minh quân lưu danh muôn đời." Nghe xong những lời ôn nhu này, hoàng đế bệ hạ chấn động cực kỳ, cảm động nức nở nói: " Ái phi, nàng thật tốt!" Diêu Yến Yến cũng nức nở nói: " Bệ hạ, người cũng tốt!". Hai người gắt gao ôm nhau một hồi lâu, hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên lại rầu rĩ nói: " Ái phi, có phải là do trẫm quá cảm động hay không mà nỗi lòng phập phồng quá lớn, hô hấp thấy có chút không thuận, đầu cũng muốn choáng váng luôn rồi."

Diêu Yến YẾn trầm mặc trong một cái chớp mắt, rồi sau đó hờn dỗi nói: " Bệ hạ ngốc, mau xốc chăn lên ~~"

Hoàng đế bệ hạ: " A a"

Hai người xốc chăn lên, há to mồm hít thở một hồi không khí mới, rồi sau đó lại bò lên giường, bắt đầu đau đầu mà thương lượng kế sách tiếp theo.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện