Hoàng đế bệ hạ bị điểm tâm làm nghẹn vội vàng che cổ lại, khuôn mặt đỏ ửng.
Diêu Yến Yến luống cuống, vội vàng vỗ vỗ giúp hắn, lại chạy tới bàn rót nước trà mang đến cho hắn, hai người lăn lộn một hồi, hoàng đế bệ hạ mới đem điểm tâm nuốt trôi xuống.
Nhìn hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng nhuận khí, Diêu Yến Yến áy náy nói: " Bệ hạ, đều là thần thiếp sai, nếu thần thiếp không hôn người như vậy, bệ hạ sẽ không bị nghẹn!"
Dưới ánh nến, nhìn ái phi trước mắt càng thêm kiều mị động lòng người, hoàng đế bệ hạ sao có thể nhẫn tâm trách cứ nàng, hắn duỗi đem ái phi tiến lại gần ôm vào lồng ngực, trấn an nói: " Ái phi vì ngưỡng mộ trẫm mới làm thế, đâu có sai."
Diêu Yến Yến nghe vậy, lộ ra thần sắc cảm động, nghĩ đến biểu hiện của bệ hạ trên triều hôm nay, không chút bủn xỉn mà khen ngợi: "Bệ hạ, hôm nay trên triều, thật sự là có uy vũ khí phách, phong thái tuyệt thế á."
Hoàng đế bệ hạ nghe được lời khích lệ, nhưng lại rụt rè nói: " Ái phi quá khen, trẫm chẳng qua chỉ là thể hiện như ngày thường, ở trên triều cũng chỉ nói qua vài câu mà thôi."
Diêu Yến Yến cảm thấy kỳ quái, sao lần này bệ hạ lại khiêm tốn như thế?
Nàng ngẩng đầu, nương theo ánh nến trong tẩm điện tối tăm cẩn thận nhìn mặt bệ hạ, lại thấy khóe miệng hắn thiếu điều nhếch đến mang tai, đôi mắt lóng lánh, tràn ngập kiêu ngạo.
A, thì ra chỉ là lời khiêm tốn ngoài miệng!
Khóe miệng nàng kiều kiều, bỗng nhớ đến buổi chiều khi nấu ăn vẫn còn nhiều chuyện muốn hỏi. Liền rúc vào lòng ngực bệ hạ nói: " Đúng rồi bệ hạ, hôm nay người vì sao phải đem chuyện trù bị long vệ quân giao cho Lâm đại nhân?" Tuy rằng Diêu Yến Yến không hiểu gì về chính sự nhưng dùng ngón chân cũng biết đây không phải là chức trách của Hàn Lâm Viện. Đuôi lông mày của hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng nhếch lên, nói: " Chương tể tướng luôn lấy những sổ con rối loạn lung tung để có lệ với trẫm, hôm nay trên triều đình còn muốn nhúng tay vào long vệ quân, đúng là mơ tưởng!" Bệ hạ hừ một tiếng nói: " Trẫm biết hắn cùng Lâm Phủ Chính trước giờ vẫn luôn bất hòa, một khi đã như vậy, liền đem việc này giao cho Lâm Phủ Chính, tốt nhất là để cho bọn họ tranh chấp, chó cắn chó, trẫm ở giữa sẽ thành ngư ông đắc lợi!"
Nghe thấy lý do là như vậy, Diêu Yến Yến trợn mắt há hốc mồm chỉ có thể hướng tới hoàng đế bệ hạ đang kiêu ngạo kia mà dựng lên ngón tay cái, khen: " Thì ra là thế, bệ hạ quả thực là anh minh thần võ, tài trí vô song."
Được khen như vậy, cái đuôi của hoàng đế bệ hạ cũng muốn vểnh lên tận trời cao rồi, thầm nghĩ: Kế sách của trẫm quả thật là anh minh. Hôm nay, trên triều đình, ái phi đã thấy được bộ dáng uy phong của trẫm, khẳng định là càng thêm ái mộ trẫm!
Ngày tiếp theo, hoàng đế bệ hạ cũng không cần Diêu Yến Yến phải thúc giục, đã hứng thú hừng hực mà thượng triều.
Mà Diêu Yến Yến cũng cẩn thận trang điểm chải chuốt rồi đến từ hòa cung của thái hậu.
Theo thông lệ, hôm nay là ngày phải thỉnh an thái hậu, do vậy, từ hòa cung một lần nữ nhét đầy oanh oanh yến yến. Lý Quý phi còn chưa có ra tới, thì hai vị quý phi khác nhìn thấy Diêu Yến Yến, sắc mặt thấp thỏm mà tiến đến vấn an, bất quá, cả hai sau khi vấn an xong cũng không dám đưa lưng về phía Diêu Yến Yến, một bộ dáng thập phần sợ hãi mà cảnh giác với Diêu Yến Yến.
Diêu Yến Yến cũng không quá để ý, chỉ cần các nàng ta không tranh giành bệ hạ thì nàng vẫn rất khoan dung độ lượng.
Mọi người ở trong từ hòa cung chờ thái hậu tới, hôm nay thoạt nhìn tinh thần thái hậu có vẻ không tốt, trên mặt có chút mệt mỏi, bất quá khi nhìn thấy đám con dâu ở trước mặt, vẫn lộ ra tươi cười ôn hòa, nói: " Không cần quá mực câu thúc, đều ngồi xuống đi!"
Mọi người đều sôi nổi tạ ơn.
Diêu Yến Yến khoát tay, Thanh Hồ liền tiến lên hai bước, đem một hộp điểm tâm trình lên cho thị nữ bên người thái hậu.
Đối với ánh mắt nghi hoặc của thái hậu, Diêu Yến Yến cười nói: " Đây là bánh trà sáng nay thiếp thân làm, liền dâng lên để thái hậu nếm thử."
Hộp vừa mở ra, hương trà tỏa khắp nơi, thái hậu tò mò mà liếc nhìn một cái, liền thấy thị nữ lấy một đĩa điểm tâm màu xanh nhạt ra khỏi hộp gỗ, mỗi chiếc tạo thành hình dạng nụ hoa, cực kỳ đáng yêu, làm cho người ta yêu thích.
" Đây là điểm tâm gì? Sao lại có hương vị của trà?" Thái hậu nghi hoặc mà nhìn về phía Diêu Yến Yến.
Diêu Yến Yến cười nói: " Đây là bánh trà xanh, là do thiếp thân dùng Bích Loa Xuân làm. Thái hậu, người nếm thử xem."
Thái hậu vốn là người thích uống trà, lại chưa từng nghĩ tới, lá trà còn có thể làm thành điểm tâm, bà cầm lên một khối bánh, cắn thử một miếng, bánh mềm mại, thơm mà không ngậy, lại như có một cổ nước trà đặc mát lạnh ngon lành, thực sự rất ngon. Ăn xong một khối bánh trà xanh, ánh mắt thái hậu nhìn về phía Diêu Yến Yến càng thêm nhu hòa, nàng cười nói: " Là Diêu phi có tâm."
Diêu Yến Yến tiến lên hành lễ, cười ôn nhu: " Thái hậu nương nương thích là tốt rồi."
Thái hậu thoạt nhìn thực là thích bánh trà xanh này, liên tiếp nếm hai khối, mới nói: " Các ngươi cũng nếm thử điểm tâm Diêu phí làm đi!"
Trong từ hòa cung, thái hậu ngồi ở chủ vị chính giữa, các phi tần ấn theo phẩm cấp theo thứ tự mà ngồi, lần này không có Lý quý phi, Diêu Yến Yến liền tới ngồi bên người thái hậu, mà đối diện nàng còn có hai quý phi khác.
Cái đĩa trên bàn kia tổng cộng có mười bốn khối điểm tâm, những phi tần phân vị cao, mỗi người một cái, chẳng mấy chốc liền thấy đáy.
Mọi người ở đây, ngoại trừ thái hậu, không ai không biết Diêu Yến Yến là nữ nhân không dễ đối phó? Ăn điểm tâm của nàng, ai cũng phải hết lòng tán dương, sợ chậm một chút sẽ bị nữ nhân này ghi hận trong lòng, đến lúc đó, nàng ta đến trước mặt bệ hạ khóc lóc, các nàng liệu còn có thể tiếp tục an ổn trong hậu cung này sao?
Mọi người, ngươi một tiếng, ta một tiếng, tức khắc từ hòa cung tràn ngập hòa thuận vui vẻ.
Thái hậu ăn bánh, thấy hậu cung phi tần ở chung đều rất hòa thuận, trong lòng cảm thấy vui mừng, liền tươi cười nói: " Ta chưa bao giờ nghe qua lá trà cũng có thể làm thành điểm tâm, Diêu phi quả nhiên có tâm, có thể thấy được ngươi là đứa trẻ thông tuệ lanh lợi, khó trách bệ hạ lại sủng ái ngươi như vậy."
Diêu Yến Yến che miệng cười, ra dáng một tiểu thư khuê các đoan trang ôn nhu, nói: " Thái hậu quá khen." Thái hậu lần trước khen ta, mục đích là muốn ta khuyên bệ hạ ban đều mưa móc, không biết lần này lại muốn gì? Ai, thái hậu nương nương này không biết đến bao giờ mới ngừng đây?
Thái hậu cũng không biết những gì Diêu Yến Yến nghĩ thầm trong lòng, thấy nàng mặt mày thả lỏng, bộ dáng dịu dàng thuận theo, trên mặt liền lộ ra một cổ mị ý, trong lòng bà hơi hơi buông lỏng, cười nói: " Làm ra được món điểm tâm này, hẳn là tốn không ít công sức đi?"
Diêu Yến Yến khiêm tốn nói: " Không có, thiếp thân chẳng qua cũng chỉ thử vài lần liền thành công." Nàng biết nghe lời, nói: " Thái hậu, nếu người cảm thấy ăn ngon, thiếp thân liền đem đầu bếp kia đưa đến trong cung người. Lúc thiếp thân làm món điểm tâm này, đầu bếp kia cũng ở một bên phụ trách, hắn rất có thiên phú làm điểm tâm, chỉ nhìn thoáng qua liền học xong." Đương nhiên là vậy, vì nàng chỉ ngồi ở một bên ôm áo lông chồn, động mồm động mép, còn đầu bếp ở một bên nghe nàng chỉ huy. Nếu như nàng đích thân làm, phỏng chừng thái hậu ăn cũng không nổi.
Hiện tại toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có từ hòa cung của thái hậu cùng với phi loan cung của Diêu Yến Yến là có bếp nhỏ trong cung, nếu ngày thường, thức ăn Ngự Thiện Phòng đưa đến không làm hài lòng họ, còn có thể để phòng bếp nhỏ làm vài món mình thích.
Nghe xong lời này
của Diêu Yến Yến, biểu tình trên mặt thái hậu càng thêm nhu hòa, phật châu trong tay bà lại xoay chuyển nói: " Lại qua chút thời gian nữa cũng đến lúc ăn tết. Theo thường lệ, trong cung sẽ mở tiệc chiêu đãi quần thần, năm nay tất cả công việc trù bị cho yến tiệc, ai gia tính toán giao cho con, con cảm thấy thế nào?" Hoàng đế đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, hậu cung lúc đó cũng không có bất cứ phi tần nào, bởi vậy mấy năm nay, các loại yến hội trong cung đều do thái hậu tự mình lo liệu, nhưng năm nay đã khác, trong cung nhiều phi tần như vậy, hoàng hậu cũng sẽ được tuyển ra từ những người trong số họ. Thái hậu nghĩ vậy, liền muốn khảo nghiệm Diêu Yến Yến.
Diêu Yến Yến có thể nói không sao? Chắc chắn là không thể! Nghe lời nói mà suy đoán ý từ trong đó, đời trước nàng cùng thái hậu giao chiến quá nhiều lần, chỉ cần phật châu trong tay thái hậu vừa di chuyển, nàng liền biết bà muốn niệm điều kinh nào. Hiện tại nàng lại muốn cải thiện độ hảo cảm của thái hậu, càng không thể cùng thái hậu đối nghịch.
Ánh mắt vừa động, trên mặt nàng liền xuất hiện biểu tình vui vẻ, sau đó lại lộ ra thần sắc chần chờ, nói: " Thái hậu đã gửi gắm, thiếp tất nhiên là sẽ dùng toàn lực để ứng phó. Chỉ là thiếp thân chưa bao giờ làm những việc đại sự như vậy, chỉ sợ có chỗ không chu toàn sẽ làm mất mặt mũi hoàng gia."
Đời trước thái hậu không thích nàng, tự nhiên những việc như vậy đời nào đến tay nàng, mà giao cho một phi tử khác bà thích, sau này vì phi tử kia mạo phạm đến bệ hạ, bị bệ hạ nhốt lại, Diêu Yến Yến mới được chủ trì yến hội một lần, kết quả cũng có thể tưởng tượng ra được, không có bất luận kinh nghiệm gì, lại không có ai dạy dỗ, nàng đem yến hội lần đó làm cho hỏng bét. Thái hậu vốn đã không thích nàng, thêm lần đó nữa, thái độ của bà với nàng càng kém hơn.
Diêu Yến Yến nghĩ thầm: Đời trước, lão bà này không ít lần nhắc đến chuyện này để châm chọc, nói móc mình, lần này mình cúi đầu khom lưng để lấy lòng, không biết thái hậu sẽ có thái độ gì?
Thái hậu đương nhiên không có khả năng biết trong lòng Diêu Yến Yến đang mắng bà, bà thấy Diêu Yến Yến lộ ra vẻ chần chờ, mà không phải là lập tức vui vẻ vì tiếp nhận việc này, ánh mắt bà nhìn nàng lại càng thêm nhu hòa, xem ra nàng quả thật không phải là loại người lỗ mãng không biết chừng mực. Thấy vậy, thái hậu liền lộ ra tươi cười nói: " Con yên tâm, ai gia sẽ phái người bên này giúp đỡ, đây là năm thứ sáu hoàng đế đăng cơ, ai gia mong hắn sẽ ngày một trở nên tốt hơn, cũng mong Đại Tề chúng ta có thế quốc thái dân cường, thiên thu hưng thịnh. Bệ hạ tin con, sủng ái con, ai gia cũng hy vọng con chớ nên kiêu căng, chớ nên làm ai gia, làm bệ hạ thất vọng.
Diêu Yến Yến không nghĩ tới, thái hậu vậy mà có thể nói ra những lời như vậy, nàng hơi sửng sốt sau đó hành lễ cười nói: " Thái hậu yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ cố gắng hết mình. Sẽ không phụ lòng mong đợi của thái hậu và bệ hạ."
Mà những phi tần khác thấy thái hậu đem việc củ trì yến hội giao cho Diêu Yến Yến, hâm mộ cũng có, mà ghen ghét cũng không ít. Ai cũng biết đây là cơ hội khó có được, nếu làm tốt, sẽ trở thành người có công, nhưng dù cho hâm mộ hay ghen ghét cũng có ích lợi gì đâu? Bệ hạ sủng ái Diêu Yến Yến mọi người đều biết, những người như các nàng, vào cung tới nay cũng chỉ gặp mặt hoàng đế được vài lần, lại không biết phải chờ đến khi nào mới có cơ hội thị tẩm.
Mọi người ở trong từ hòa cung chừng nửa canh giờ, thái hậu liền nói mệt mỏi, tống cổ các nàng trở về, Diêu Yến Yến đã chuẩn bị kịch bản rất tốt, ra tới cửa lớn của chính điện đại minh cung, còn không quên quay đầu lại, dùng ánh mắt " quan tâm sâu sắc" nhìn về hướng thái hậu, nhưng mà đối mặt với nàng không phải là ánh mắt vui mừng của thái hậu mà là khuôn mặt kinh sợ của chúng phi tần.
Diêu Yến Yến:???
Cái quỷ gì vậy? Bổn cung đáng sợ như vậy sao?
Diêu Yến Yến bày ra vẻ mặt không thể hiểu nổi, Ngô nữ quan đi theo Diêu Yến Yến lúc này quay ra hỏi: " Diêu phi nương nương?"
Ngô nữ quan là người mà thái hậu cấp cho Diêu Yến Yến, giúp đỡ nàng chủ trì yến hội, Diêu Yến Yến đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Ngô nữ quan, lập tức giả bộ hiền lành, cười nói: " Không có gì, Ngô nữ quan, bổn cung có vài thứ về hội trừ tịch muốn thỉnh giáo ngươi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc liền đi xa, chúng phi tần phía sau chậm rì rì đi tới tức khắc thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá! Rút cục cũng không cần lo lắng bị Diêu Yến Yến ám toán ở sau lưng!
Diêu Yến Yến bên này tích cực thỉnh giáo Ngô nữ quan, hoàng đế bệ hạ ở bên kia cũng bắt đầu lấy bút son ( bút lông đỏ) cẩn trọng mà phê duyệt tấu chương của một ngày, tới khi màn đêm buông xuống, mới dừng lại.
Hắn nhìn trên bàn bị hắn bày ra một đống đồ, chậm rãi thở ra một hơi, tuy nói những tấu chương được đưa đến đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng mà qua những việc nhỏ đó, hắn lại thấy rõ những thế gia trong kinh thành đang che giấu mâu thuẫn.
" Tờ giấy này, về sau nhất định có thể trở thành vũ khí sắc bén trong tay trẫm!"
Lý công công ở bên cạnh hầu hạ nghe vậy,nhịn không được liếc mắt một cái, lại thấy tờ giấy Tuyên Thành kia vẽ ra một đống lung tung rối loạn, có thể nhìn ra được một cái dòng họ, trừ cái đó ra, cái gì cũng không nhìn ra nổi.
Nhìn hoàng đế làm khô mực nước trên tờ giấy Tuyên Thành, đem nó gấp lại, tiểu thái giám bên kính sự cục vẫn luôn đứng cạnh Lý công công trên tay cầm một cái khay, bên trên bỏ hơn mười thẻ bài nho nhỏ làm bằng gỗ.
" Thỉnh bệ hạ lật thẻ bài."
Những thẻ bài này, vốn là được khắc tên các phi tần lên trên, vốn là để ngửa ra để hoàng đế chọn một cái, nhưng về sau có một đời hoàng đế thấy chuyện này cứ để vậy thì không có chút thú vị nào, liền ra lệnh đem thẻ bài lật úp hết lại, sau đó tùy ý chọn một cái lật lên, ngẫu nhiên còn có chút kinh hỉ, cũng coi như giải sầu.
Mà nhìn thấy chiếc khay trước mặt, hoàng đế bệ hạ sửng sốt một chút, sau đó rất có hứng thú mà bắt lấy cái thứ nhất.
Thẻ bài này là do kính sự cục khắc lên, mỗi thẻ bài đại biểu cho một vị quý nhân, chỉ có tiểu thái giám là rõ ràng nhất, thấy bệ hạ cầm thẻ bài của Cố chiêu dung, rồi lại thấy hoàng đế bệ hạ thả xuống đặt úp lại
Tiểu thái giám:....
Sau đó hắn liền thấy hoàng đế bệ hạ trái trái phải phải mà lật đống thẻ bài lên xem, mãi cho đến khi thấy thẻ bài của Diêu phi nương nương mới dừng lại.
Hoàng đế bệ hạ: " Mới lật có bảy thẻ bài liền lật được thẻ bài của ái phi, xem ra trẫm cùng ái phi quả thực có duyên."
Tiểu thái giám:....