Sau khi hoàng đế cùng quý phi dùng xong ngọ thiện, theo thường lệ sẽ nằm ở trong thùng xe rộng rãi nghỉ trưa, sau khi lưu lại năm mươi người phòng thủ. Trần thống lĩnh dẫn theo năm mươi người lên núi tìm kiếm nơi ẩn cư của Nhất Tâm tiên sinh.
Nhưng mà ở Kỳ Lân Sơn tìm khoảng chừng hai canh giờ, muốn đem cả ngọn núi đào lên, nhưng đừng nói là hiền sĩ ẩn cư nơi đâu, ngay cả một phòng ốc để người cư trú cũng không tìm thấy. Trên ngọn núi này thật sự không có người ở. Trần thống lĩnh lại tìm kiếm thêm một lần nữa, vẫn không thể tìm được, đành phải đem người trở về phục mệnh.
Mà nghe thấy Trần thống lĩnh không tìm được người, Diêu Yến Yến cùng hoàng đế từ trong xe chui ra.
" Sao có thể?" Hai người trăm miệng một lời.
Trần thống lĩnh buổi trưa mới bị bệ hạ nháo dọa sợ, lúc này đối mắt với tầm mắt của bệ hạ, không khỏi có chút xấu hổ, hắn cúi đầu nói: "Kỳ Lân sơn cũng không tính là lớn, vi thần đã dẫn người đi tìm kiếm, mỗi một tấc địa phương đều đã xem xét qua, quả thật là không hề thấy một bóng người."
Diêu Yến Yến cùng hoàng đế bệ hạ liếc nhau, hai người đều thấy được nghi vấn trong mắt đối phương.
Hoàng đế bệ hạ nói với Trần thống lĩnh: " Người cứ chờ đó, trẫm muốn cùng ái phi thương lượng một phen."
Nói xong, hai người liền chui vào trong thùng xe, đóng cửa lại.
Diêu Yến Yến thả mành che cửa sổ xuống, trong xe tức khắc một mảnh tối tăm, sau khi xác định người ngoài không có khả năng nghe bọn họ nói chuyện, mới tiến đến gần bệ hạ, nhỏ giọng nói: " Bệ hạ, bệ hạ, vậy phải làm sao bây giờ? Trần thống lĩnh, bọn họ không tìm được Nhất Tâm tiên sinh?"
Hoàng đế bệ hạ cũng phát sầu, hắn trả lời: " Ái phi, ái phi, trẫm tuyệt đối không có nhớ nhầm, Nhất Tâm tiên sinh chính là do Trần Quốc tìm được ở Kỳ Lân Sơn, hắn chắc chắn hiện tại đang ở trên núi."
Diêu Yến Yến nghĩ đến một khả năng, hỏi: " Bệ hạ, người có còn nhớ rõ hoàng đế Trần Quốc tìm được Nhất Tâm tiên sinh và thỉnh ngài ấy rời núi lúc nào hay không?"
Hoàng đế bệ hạ gãi gãi đầu: " Cái này... Sao trẫm có thể biết được? Trẫm cũng không có lẽo đẽo theo sau mông hoàng đế Trần Quốc."
Diêu Yến Yến khẩn trương nói: " Chẳng lẽ Nhất Tâm tiên sinh đã được hoàng đế Trần Quốc thỉnh đi rồi? Không lẽ chúng ta tới chậm?"
Hoàng đế bệ hạ vội vàng lắc đầu: " Khẳng định là không có, trẫm nhớ rõ thời điểm Nhất Tâm tiên sinh nổi danh là hai năm sau!"
Diêu Yến Yến sờ sờ cằm: " Chẳng lẽ chúng ta tới sớm?" Hoàng đế bệ hạ cũng nghi hoặc chớp mắt: " Tới sớm? Hắn không phải là cao nhân ẩn cư ở Kỳ Lân Sơn sao?"
Diêu Yến Yến lắc lắc đầu nói: " Bệ hạ, lời này người nói vậy là sai rồi, suy nghĩ của cao nhân khẳng định là không giống với chúng ta, nói không chừng cao nhân người ta cảm thấy mỗi ngày đều ẩn cư quá phiền, liền chạy xuống dưới chân núi đi chơi rồi, cũng biết đâu người ta chơi mấy ngày liền mệt mỏi, chơi chán rồi mới cảm thấy cuộc sống sinh hoạt ẩn cư tốt hơn, lại sẽ chạy về núi ẩn cư đi!"
Hoàng đế bệ hạ lẩm bẩm một câu: " Không phải cao nhân đều là những người không màng danh lợi, không nhiễm trần tục sao? Sao còn có thể làm mấy cái trò chạy tới chạy lui?"
Diêu Yến Yến bật cười: " Bệ hạ ơi là bệ hạ, cao nhân lại không phải là loại Boss đã được mặc định địa điểm từ trước, như thế nào lại không thể chạy tới chạy lui?"
Hoàng đế bệ hạ trợn tròn đôi mắt tò mò nhìn nàng: " Bạo chết* là như thế nào?"
( boss đồng âm với bạo chết)
Diêu Yến Yến sửng sốt một chút, đầu óc như ngừng hoạt động, hỏi ngược lại: " Đúng vậy bệ hạ, như thế nào là boss?"
Việc này tạm thời hóc búa quá, hai người liền bỏ qua, quay lại thảo luận về vấn đề mất tích của Nhất Tâm tiên sinh.
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, chuyện này nói cho chúng ta biết, tuy rằng chúng ta trọng sinh, chiếm ưu thế nhất định nhưng không phải là người toàn trí toàn năng, tựa như chuyện của Nhất Tâm tiên sinh lần này. Hẳn là chúng ta nên cho người do thám xem Nhất Tâm tiên sinh có đang ở Kỳ Lân Sơn không, sau đó lại chuẩn bị thật tốt, thật thành ý đến nơi ở của hắn, thỉnh hắn rời núi. Như vậy thì cách này cũng có thể thành công."
Hoàng đế bệ hạ thở dài: " Ái phi nói có lý, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, chúng ta cũng đã tới đây rồi, lãng phí nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, tất nhiên là sẽ không từ bỏ giữa chừng rồi! Thần thiếp cảm thấy chúng ta nên ở nơi này thực hiện kế hoạch ôm cây đợi thỏ, đồng thời phái thị vị đi xung quanh thôn trấn dưới núi, dò la xem có bách tính nào biết đến Nhất Tâm tiên sinh hay không? Bệ hạ thấy ý kiến này thế nào?"
Nghe thấy nàng đề nghị, hoàng đế bệ hạ đương nhiên là tán đồng, hắn gật đầu nói: " Nghe ái phi!"
Vì thế, hoàng đế bệ hạ sai người ở dưới chân núi dựng trại đóng quân, hai người cùng rời khỏi thùng xe, đến ở chung một lều trại. Ngay ngày hôm sau liền sai người đến thôn phụ cận tìm kiếm, hỏi thăm, chỉ là đã đợi liên tiếp ba ngày, cũng không có bất luận tin tức gì về Nhất Tâm tiên sinh.
Chạng vạng hôm sau, khi ánh tà dương ngã xuống, dòng nước dưới chân núi bắt đầu ánh lên vẻ lóng lánh, bởi vì trời lạnh, hơn mười tòa trại bên cạnh bờ sông đã bắt đầu đốt lửa.
Bọn thị vệ ở bờ sông đang tranh thủ rửa sạch những con mồi đã săn bắt được, đặt nồi lên đống lửa, chuẩn bị nấu nướng. Còn có hai thị nữ từ trên xe lấy ra gạo, mì cùng gia vị đã mua được từ những thôn trấn phụ cận ra, bắt đầu nấu cơm.
Một đội thị vị ra bên ngoài tìm hiểu tin tức đang cưỡi ngựa nhanh chóng trở lại, mà cầm đầu đội quân ấy chính là Trần thống lĩnh, hắn ghìm cương ngựa dừng lại, liền đi tới trước đống lửa nơi hoàng đế bệ hạ đang ngồi, bẩm báo nói: " Bệ hạ, vẫn không thu được bất kì tin tức gì. Bá tánh những thôn trấn phụ cận đều nói, chưa từng nghe qua danh tính của vị Nhất Tâm tiên sinh này."
Hoàng đế bệ hạ thở dài, xua xua tay để cho Trần thống lĩnh lui ra. Hắn cúi đầu khảy khảy than củi, nhất thời nghĩ, có thể Nhất Tâm tiên sinh đã bị người Trần Quốc đưa đi rồi, còn không tới hai năm nữa, Trần Quốc liền phát lệnh tấn công, đến lúc đó, Đại Tề lại lâm vào cảnh rung chuyển, lại nghĩ đến ái phi theo hắn mà trọng sinh, còn phải theo hắn bôn ba tới vùng khỉ ho cò gáy này, có lẽ về sau nàng còn phải theo hắn chịu khổ dài dài.... Trong lòng hắn liền tràn ngập uể oải, cũng vô cùng thất vọng với chính bản thân mình.
" Bệ hạ ~~"
Hoàng đế bệ hạ cứ vậy mà ngơ ngác nhìn đống lửa, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh gọi hắn của ái phi, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền dễ dàng thấy nàng đang đứng ở phía xa, giơ đôi tay chạy vội về phía hắn.
Hoàng đế bệ hạ vội vàng đứng dậy nghênh đón, đi đến gần mới phát hiện trong tay nàng vậy mà đang dâng lên hai cục gì đó đen thui, nhìn thấy hai cục kia, hoàng đế bệ hạ theo bản năng lui về sau nửa bước: " Đây là cái gì? Thanh đen?"
Diêu Yến Yến cười nói: " Đây là khoai lang ạ! Chắc là bệ hạ chưa từng thưởng thức qua món này đi! Thần thiếp cố ý cho người mua vài củ, bệ hạ, người mau nếm thử, nhìn vậy thôi chứ rất thơm, cũng ngon nữa."
Nhưng mà lúc này hoàng đế bệ hạ hoàn toàn không tin lời nàng, cón có xúc động muốn chạy trốn nữa.
Hắn cứng đờ kéo kéo khóe miệng, nói với nàng: " Ái phi, trẫm... trẫm không có đói bụng."
Diêu Yến Yến lại nói: " Bệ hạ, không đói bụng cũng có thể ăn, đây là do thần thiếp tự tay nướng, ăn còn có thể tiêu thực, rất ngon đó! Bệ hạ, người nếm thử sẽ biết." Nàng nói xong, đem khoai lang đưa tới trước mặt bệ hạ, cứ nghĩ rằng bệ hạ sẽ tiếp nhận nó, ai biết được bệ hạ lại bị động tác của nàng dọa sợ, lập tức lùi về phía sau hai bước.
Diêu Yến Yến:???
Bệ hạ, thứ ta cầm là khoai lang chứ không phải là rắn, chàng sợ cái gì? Hoàng đế bệ hạ nhìn hai cái cục đen tuyền đang được nàng nắm trong tay, trong lòng liền có chút sợ hãi. Trước đây nàng có làm đồ ăn, ba món mặn một món canh kia, nhìn bề ngoài còn khá tốt, nhưng hương vị lại đáng sợ như vậy, chứ nhìn hai cái cục kia, đen thui thùi lùi, nhìn cực kì
xấu xí và bẩn không chịu nổi, nếu mà hắn ăn xong, có thể hay không sẽ chết mất?
Hoàng đế bệ hạ lại sợ hãi lùi về sau một bước.
Diêu Yến Yến nhìn bộ dáng kháng cự của bệ hạ, lại nhìn nhìn khoai lang nướng trong tay, thoạt nhìn đen tuyền, dơ bẩn. Tức khắc hiểu ra.
Mày liễu giương lên, liền lộ ra nụ cười không có ý tốt, lại tiếp tục giơ hai củ khoai lang lên từng bước từng bước tiếp cận bệ hạ, chậm rãi nói: " Bệ hạ, cái này là do thần thiếp đích thân nướng đó, nếu người không ăn, chẳng phải bỏ phí một phen tâm ý của thần thiếp sao?" Bệ hạ, khoai lang nướng cũng không phải khó nấu như đồ ăn, bây giờ ăn nó đảm bảo ngon mà!
Nhưng mà cái người từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng ăn qua những thứ như dưa hay khoai lang này, cũng không đạt được trình độ tâm linh tương thông với nàng, huống hồ lúc này hắn còn sợ đến nỗi không nghe lọt tai bất cứ thanh âm nào của nàng. Nhìn thấy bộ dáng âm hiểm của nàng cứ vậy mà giơ hai củ khoai lang tiến lại gần hắn, hoàng đế bệ hạ kêu thảm một tiếng, cất bước chạy về phía lều trại của mình.
Tiếng kêu này thảm thiết thê lương tới cực điểm, làm kinh động đến cả bầy chim ở gần đó, cũng làm kinh động đến những thị vệ đang nấu cơm và đi tuần. Mọi người khẩn trương chạy qua, chỉ thấy quý phi nương nương đuổi theo bệ hạ đang chạy ở phía trước, liền nhẹ nhàng thở ra, cũng đã thấy quá nhiều nên không quan tâm nữa, cứ vậy trở lại làm tiếp công việc của mình. Hoàng đế bệ hạ chạy vòng qua mấy đống lửa, rốt cục cũng vọt vào được lều trại của mình, vào được trong lều đang định nhanh chóng đóng chặt cửa lại, ai ngờ vẫn chậm một bước, mắt thấy nàng đã xông vào, hắn vội vàng ôm lấy cây cột dựng lều, nhắm chặt mắt lại: " Ái phi, trẫm không muốn ăn khoai lang."
Nàng nhìn bệ hạ vẻ mặt đau khổ ôm lấy cây cột, trông cực kỳ sợ hãi, cứ như một tiểu cô nương sắp bị bọn cướp vô tình cướp mất trinh tiết, cười đến muốn đau cả bụng.
Nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới nhịn cười đi đến trước mặt bệ hạ: " Bệ hạ, đợi lát nữa lạnh thì ăn không ngon nữa đâu."
Hoàng đế bệ hạ kiên quyết kháng cự: " Trẫm không muốn, cho dù có bắt trẫm tự đi tìm chết trẫm cũng không muốn ăn khoai lang!"
Nàng nghe vậy, phụt cười: " Bệ hạ, ăn khoai lang cũng không chết được đâu."
Hoàng đế bệ hạ: " Nàng lừa trẫm, ăn khoai lang này xong trẫm nhất định sẽ chết!" Hắn khóc không ra nước mắt, nói: " Trẫm có thể vì nàng đi tìm chết, nhưng nếu trẫm chết vì một củ khoai lang nướng, thì quả thật không đáng giá!"
Diêu Yến Yến vốn còn đang cảm thấy buồn cười, nghe thấy lời này, lại ngây ngẩn cả người. Nhìn bệ hạ vẫn ôm cây cột không buông, loại tâm tình trêu cợt bệ hạ trong lòng nàng phai nhạt, thay vào đó là càng nhiều càng nhiều loại tình cảm ôn nhu. Nàng buông một củ khoai lang ra, sau đó để sát lại bệ hạ một chút, ở trước khuôn mặt khẩn trương đề phòng của bệ hạ mà đem củ khoai lang nướng kia bẻ thành hai nửa.
Một loại hương thơm nồng đậm thoát ra theo củ khoai lang bị bẻ.
Hoàng đế bệ hạ giật giật mũi, hắn cẩn thận mở mắt ra một chút, ngay sau đó kinh ngạc mà trừng lớn mắt. Bởi vì củ khoai lang nướng bên ngoài đen đen như mực, thế nhưng bên trong lại là một mảnh vàng ánh rực rỡ, dường như giống vàng kim, đều rất mê người, nhưng lại thêm phần mềm mại hơn so với hoàng kim.
Thấy bệ hạ ngơ ngác nhìn khoai lang, nàng liền ăn trước một miếng, sau đó đem nửa kia đưa cho hắn, ý bảo nếm thử.
Thấy ái phi ăn một lát, hoàng đế bệ hạ liền buông cây cột ra, nửa tin, nửa ngờ mà cầm lấy nửa củ khoai kia, thật cẩn thận mà cắn một miếng nhỏ, một miếng nhỏ này cắn xuống, mắt hắn liền sáng lên, không dám tin nói: " Thật thơm!"
Nàng cười, đợi sau khi bệ hạ ăn xong củ khoai lang bên ngoài xấu xí, bên trong mềm mại thơm phức, nàng lại mang cho bệ hạ nếm thử món gà ăn mày, bên ngoài bọc một lớp bùn xấu xí, cuối cùng, hai người ăn ngon lành đến nỗi bụng tròn xoe, lại cùng nhau ngồi trong lều trại nói chuyện.
Sau khi nghe bệ hạ tán dương khoai lang nướng cùng gà ăn mày, tuy có vẻ ngoài xấu xí, nhưng bên trong mỹ vị. nàng liền nhìn bệ hạ nói: " Bệ hạ, hiện tại người đang vui vẻ hả?"
Nghe thấy ái phi nói vậy, hoàng đế bệ hạ hơi hơi sửng sốt. Chỉ nghe thấy nàng tiếp tục nói: " Thần thiếp chiều nay đã thấy bệ hạ vẫn luôn không vui, cho nên mới cố ý chọc bệ hạ. Bệ hạ, người ngẫm lại xem, khoai lang nướng cùng gà ăn mày, đều có bề ngoài xấu xí, nên khi người ta nhìn nó, ánh mắt đầu tiên đều là xem thường, nhưng mà chỉ cần mọi người kiên nhẫn tìm hiểu, tự mình nếm thử, liền phát hiện, Kỳ thật chúng nó so với bề ngoài tốt đẹp hơn nhiều. Cứ như vậy, những vật nhỏ ấy tuy xấu xí nhưng cũng có thể làm người khác chấn động, phải lau mắt mà nhìn, huống chi bệ hạ lại là thiên tử do trời xanh lựa chọn? Thần thiếp tin tưởng, bệ hạ có thể trở thành hoàng đế, sau khi chết còn có thể trọng sinh, nhất định là do trời cao chiếu cố, nhất định là ông trời cũng thấy được ưu điểm ẩn giấu sâu bên trong người bệ hạ, bệ hạ thật ra so với những người khác đều có những điểm tốt đẹp."
Nàng nhìn bệ hạ, ánh mắt dưới ánh nến cực kỳ ôn nhu, nói: " Cho nên bệ hạ, cho dù chúng ta không tìm được Nhất Tâm tiên sinh, thì cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần chúng ta cùng nhau nỗ lực, nhất định có thể làm Đại Tề trở nên hưng thịnh, thần thiếp cùng bệ hạ, cũng nhất định có thể bên nhau lâu dài, bình bình an an."
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, ngực lại trướng đau, cũng không biết nên đáp lại cái gì. Chỉ cầm lòng không đậu mà ôm chặt lấy nàng, nức nở nói: " Ái phi, nàng thật tốt."
Nàng cũng ôm lại hắn: " Bệ hạ, người cũng rất tốt, là hoàng đế bệ hạ tốt nhất trên thế giới, cũng là phu quân tốt nhất thế giới, tương lai cũng sẽ trở thành người cha tốt nhất."
Hoàng đế bệ hạ nghe xong những lời này, những thất vọng cùng uể oải hôm nay đều tiên tác hết sạch, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
Ái phi, trẫm nhất định sẽ làm Đại Tề trở nên hưng thịnh, nhất định sẽ để nàng, cùng hài tử của chúng ta ngày ngày đều thật hạnh phúc!
Sau khi quyết tâm, ngày mới vừa bắt đầu, hoàng đế bệ hạ đã thức dậy, bò lên trên Kỳ Lân Sơn, quyết định tự mình tìm kiếm một lát, nếu vẫn không tìm được Nhất Tâm tiên sinh, vậy thì thôi đi, hắn sẽ trở về triều, lại chiêu mộ hiền sĩ khác, đấu hạ Chương tể tướng, hắn không tin là mình không làm được.
Tìm cả một buổi sáng cũng tìm không thấy, hoàng đế bệ hạ cũng không nản chí, quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát lại tiếp tục tìm. Tới trưa, hoàng đế bệ hạ một bên suy nghĩ đến chuyện tương lai, một bên lang thang không có mục tiêu mà đi vào rừng, đi tới đi lui, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện trên cây treo một cục tròn tròn như đắp đất lên. Nhìn có chút giống với món gà ăn mày mà tối qua hắn mới ăn.
Nếu là trước đây, nhìn thấy đồ vật xấu xí như vậy, hoàng đế bệ hạ khẳng định tránh còn không kịp, nhưng mà sau khi trải qua buổi tối ngày hôm qua, hoàng đế bệ hạ đối với những vật xấu xí như vậy đã có cái nhìn khác. Chỉ là cái thứ này tại sao lại treo ở trên cây? Chẳng lẽ là ái phi cố ý cho trẫm một kinh hỉ, cố ý treo lên?
Hoàng đế bệ hạ nhìn cục đất treo ở trên cây kia, đáy mắt dần dần sáng lên. Hắn tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một nhánh cây khá lớn, liền lấy nó chọc chọc vào cái vào cục đất kia, mong chờ gà ăn mày sẽ rơi xuống.
Nhưng hoàng đế bệ hạ không biết rằng, trên đời này, có một thứ được kêu là " tổ ong vò vẽ"