" Bệ.. bệ hạ...." Thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn, mãi một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.
Nàng lập tức đến trước mặt Phong Nguyên quỳ xuống, khẩn cầu nói:
" Vị đại nhân này, đệ đệ ta vì phát sốt nên mơ hồ, nên hôm qua nói hươu nói vượn, hắn cũng không cố ý, cầu ngài, ở trước mặt bệ hạ nói đỡ cho hắn, hắn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu."
Nói xong lại cúi xuống lạy, muốn hướng tới mặt đất dập đầu, mà trên mặt đất, tràn đầy mảnh sứ vỡ. Phong Nguyên dơ tay, đỡ lấy cái trán của nàng, nói: " Đứng lên đi, ngươi yên tâm, bệ hạ cùng nương nương không hề có ý trách các ngươi. Nếu không sao có thể để cho ta đến xem vết thương cho đệ đệ ngươi?"
Thiếu nữ lúc này mới phản ứng lại, nước mắt không khỏi trào ra. Phong Nguyên sinh ra có một khuôn mặt hiền lành của bậc trưởng bối, không tính là anh tuấn nhưng lại rất nho nhã. Thiếu nữ đối mặt với ánh mắt ôn hòa của hắn, phảng phất như nhìn thấy phụ thân đã qua đời của mình, nước mắt bất giác chảy ra càng nhiều, hôm nay nàng đã khóc quá nhiều, thậm chí vì khóc có dữ dội nên ngăn không được tiếng nấc nghẹn.
Tiếng khóc này làm thiếu niên đang nằm trên giường bừng tỉnh, hắn nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, lại nhìn tỷ tỷ mình, cảnh giác mà nhìn chằm chằm Phong Nguyên nói: " Ngươi là ai?" Nói xong liền bò dậy, nhưng mà mới nâng lên được nửa người trên thì bị đau đớn đánh úp phải nằm trở về.
Tỷ tỷ hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn. giải thích: " Đệ đệ, ngươi đừng tùy hứng, vị này là đại phu giúp đệ trị thương."
" Đại phu?" Thiếu niên có chút không dám tin mà hỏi lại.
Phong Nguyên buồn cười nhìn hắn, ánh mắt nhìn chăm chú hai đứa nhỏ cực kỳ hòa ái, dễ gần, giống như một vị trưởng bối đáng tin cậy.
Từ khi trong nhà xảy ra biến cố, đôi tỷ đệ này đã lâu không được hưởng những đối đãi ôn hòa như vậy, lúc này nhìn thấy một vị tiên sinh có khí chất ôn hòa giống như trưởng bối trong nhà, trong lòng không khỏi chua xót. Thấy hai người bình tĩnh trở lại, Phong Nguyên đem chuyện vừa mới nói cho thiếu nữ kia nói lại một lần, rồi sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên mà chậm rãi nói: " Đương kim thiên tử đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, đem triều chính phó thác cho triều thần xử lý, bệ hạ vừa mới sang năm mới đã cải trang đi tuần, thể nghiệm quan sát dân tình, còn chưa ban bố ra bất kỳ chính lệnh gì, càng cùng Lan gia các ngươi không có quan hệ, ta không hiểu, tại sao ngươi lại có thành kiến lớn đối với bệ hạ như vậy?"
Thấy hai người không dám nói lời nào, Phong Nguyên lại cười, nói: " Ta cùng phụ thân các ngươi là Lan tri huyện, năm xưa từng gặp nhau vài lần, cũng xem như là có duyên, không biết Lan tri huyện có từng nói qua với các ngươi, năm đó hắn lên kinh đi thi bị người cướp mất tài vật, còn chưa đến kinh thành đã đói ngã trên đường, có một vị thư sinh qua đường đã cứu hắn, còn tặng hắn mấy ngân lượng?"
Đôi tỷ đệ hiển nhiên là biết việc này, nghe vậy ánh mắt sáng ngời, đồng thời gật đầu: " Chẳng lẽ ngài chính là vị tiên sinh đã cứu gia phụ?"
Phong Nguyên chỉ cười không nói, thật ra hơn phân nửa đời hắn đều dùng để nghiên cứu học vấn, chính là vì muốn ở loạn thế có thể lấy ra dùng, sao có thể từng khéo gặp được Lan tri huyện ngã ở ven đường? Bất quá vì đi nhiều nơi, kiến thức nhiều, biết nhiều sự tình hơn một chút thôi.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là cạy được thông tin từ miệng hai tiểu gia hỏa này, vì bệ hạ cho người do thám nên cũng biết được chút ít tin tức, tuy với hắn mà nói chỉ là dùng một chút tài năng, nhưng mà trước khi hồi kinh có thể giúp bệ hạ hoàn thành một chuyện, tự nhiên tương lai sẽ càng được bệ hạ coi trọng.
Đúng như Phong Nguyên dự liệu, có một tầng "quan hệ" như vậy, ánh mắt đôi tỷ đệ nhìn Phong Nguyên lập tức trở nên thân cận hơn nhiều. Đôi tỷ đệ này, tỷ tỷ gọi là Lan mộng Thi, đệ đệ gọi Lan Mộng Chinh.
Sau khi được Phong Nguyên khuyên bảo, hai người chậm rãi đem những gì mình biết nói ra.
Hóa ra Lan tri huyện khi còn sống là người nỗ lực, có chiến tích trác tuyệt, đem huyện An Bình quản lý phồn thịnh. Theo lý thuyết, có chiến tích tốt như vậy, đáng lý đã sớm được thăng chức, nhưng mà năm này qua năm khác, mỗi khi báo cáo công tác hàng năm cũng không chiếm được trọng dụng, theo quan trên truyền tin đến nói, là bởi vì hắn mỗi năm đưa lễ vật lên kinh cho bệ hạ quá mức keo kiệt, bệ hạ cực kỳ bất mãn.
Quan trên còn ám chỉ, bệ hạ yêu thích tiền tài sắc đẹp, chỉ cần năm nay hắn đưa lễ nhiều hơn ngàn lượng bạc, hoặc là tuyển vài mỹ nữ lên kinh, hoặc là đem chính nữ nhi có mỹ mạo hơn người kia của hắn lên kinh, qua năm sau, tự nhiên không chỉ làm một tri huyện nhỏ bé.
Lan tri huyện là người chính trực, nếu chịu cùng người khác thông đồng làm bậy đã sớm thăng quan phát tài, làm sao đến nỗi suốt hai mươi năm vẫn như cũ, chỉ làm một tri huyện canh giữ cái huyện nhỏ bé này?
Hắn đương nhiên là cự tuyệt ám chỉ của quan trên, báo cáo công tác còn chưa hoàn thành liền nổi giận đùng đùng mà trở về nhà.
Chính vì tức giận, năm trước hắn đưa đến trong kinh lễ vật mừng năm mới cho bệ hạ chỉ có duy nhất một bức thư khuyên nhủ, cũng không có vật gì khác.
Ai mà nghĩ đến, vì bức thư này mà toàn gia gặp họa. Đêm trừ tịch hôm ấy, người một nhà vô cùng náo nhiệt ăn tết, lại bị một đám quan binh phủ thành tới vây quanh, lấy tội danh thông đồng với địch bán nước tróc nã, nhốt vào ngục.
Lan Mộng Chinh hồng mắt nói: " Những tên đó đều là chó săn của phủ thành, nói bức thư cha ta dâng lên cho bệ hạ ngầm có ý thông đồng với địch mưu nghịch, còn nói ở nhà ta đã lục ra chứng cứ phạm tội bán nước. Mùng một năm mới, cũng không cho người ta phân trần, đã đem cha ta..." Hắn nức nở nói: " Chém đầu thị chúng." Lan Mộng Thi khóc nức nở nói: " Gia phụ đi rồi, gia mẫu ở đại lao, dùng đai lưng... thắt cổ tự vẫn."
Lan mộng Chinh cười lạnh nói: " Bọn họ nói ở trong nhà ta tìm ra chứng cứ phạm tội.... cả nhà chúng ta liền cứ vậy mà bị nhốt trong đại lao, không thể nhìn thấy bất cừ cái gì, còn không phải để bọn họ muốn nói sao thì nói sao? Đều là tại tên hôn..."
Hắn lúc này đổi lại, không nói " cẩu hoàng đế", chỉ gọi "hôn quân" hai chữ còn chưa rớt xuống liền ngừng lại.
Phong Nguyên thở dài nói: " Ta cùng với lệnh tôn cũng xem như là bạn cũ, cũng sẽ đối đãi với các ngươi giống như con cháu trong nhà, cho nên mới lắm miệng muốn nhắc nhở các ngươi một câu, họa là từ miệng mà ra, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Lan Mộng Thi vội vàng lôi kéo đệ đệ hướng Phong Nguyên tiên sinh nhất bái, cảm kích nói: " Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, tỷ đệ chúng ta xin nhớ kỹ."
Lan Mộng Chinh dù chưa nói gì, nhưng rõ ràng trên mặt đã hiện rõ vài phần cảm kích cùng áy náy.
Phong Nguyên lại nói một ít lời hay vì bệ hạ, làm hai tỷ đệ hiểu rõ, bệ hạ là một vị minh quân, chỉ là bị kẻ gian che giấu, hắn cũng chưa từng biết đến chuyện yêu cầu quan địa phương cống bạc cùng mỹ nữ, những cái đó đều do đám gian thần làm, bọn họ không cần đem oán hận đổ lên đầu bệ hạ.
Lại nói với Lan mộng Chinh: " Ta nghĩ đến bây giờ ngươi đã rõ dụng ý tại
sao bệ hạ cùng nương nương ở trên phố xá sầm uất làm ra những hành động kia."
Lan Mộng Chinh ngơ ngẩn mà cân nhắc một lát, mới rơi lệ, hổ thẹn nói: " Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, ta hiểu được, lúc ấy nương nương đá ta một chân là vì muốn đánh gãy lời nói của ta, miễn cho ta nói nhiều liên lụy đến người nhà, bệ hạ cho người đánh ta, để cho mọi người ở đây nhìn thấy, để cho tương lai bọn họ không có cách nào lôi lại chuyện này ra nói. Sau đó nương nương lại nói như vậy là hợp tình hợp lý mà cứu chúng ta ra ngoài."
Thấy Lan Mộng Chinh có thể nói nhiều như vậy, ánh mắt Phong Nguyên nhìn hắn càng thêm hòa ái, xem ra đứa nhỏ này vẫn là nhân tài có thể đào tạo, có lẽ tương lai còn có thể giúp ích cho bệ hạ. Hắn lại hỏi chút chuyện về huynh trưởng của Lan tri huyện. Huynh trưởng của Lan tri huyện ở biên quan nhậm chức, từ tứ phẩm đã lên tới tuyên uy tướng quân.
Tỷ đệ hai người lắc đầu, nói biên quan cách xa nơi đây, hai nhà đưa một phong thư đều phải mất một đến hai tháng, còn chưa thu được thư hồi âm của bá phụ.
Lan Mộng Thi mắt ầng ậc nước nói: " Những người đó động tác quá nhanh, nếu như chậm một chút có khi bá phụ chúng ta đã có thể thu được tin tức, cha mẹ ta cũng sẽ không..."
Tỷ đệ hai người càng nói chuyện càng thương tâm, lại ôm nhau khóc thút thít.
Phong Nguyên trang trọng nói: " Lan tri huyện làm người như thế nào, ta luôn luôn rõ ràng, tất nhiên hắn sẽ không làm ra việc thông đồng với địch bán nước, hôm nay những gì các ngươi nói với ta, ta sẽ báo cáo với bệ hạ. Bệ hạ là một vị minh quân, người nhất định sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi."
Tỷ đệ hai người lại nhất bái, cảm kích không thôi.
****
Thật ra từ giữa trưa sau khi xuống xe, Phong Nguyên vẫn luôn hoang mang. Hắn không rõ vì sao bệ hạ đột nhiên thay đổi tích cách. Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy tính cách của quý phi nương nương cũng thay đổi, nhìn đến cặp tiểu phu thê không coi ai ra gì, ở giữa phố xá sầm uất tình chàng ý thiếp hắn mới phát hiện, mình bị lừa!
Bản thân thế nhưng bị tiểu hoàng đế cùng tiểu nha đầu kia lừa!
Tiểu hoàng đế trước đó đã biết đến danh hiệu Nhất Tâm, thì có khả năng hắn cùng quý phi đã biết hắn chính là Nhất Tâm? Một khi đã như vậy, ba ngày qua, còn có hai ngày ở Kỳ Lân Sơn, những gì hắn nghe được, đều là giả! Đều là diễn xuất của tiểu hoàng đế dùng để dụ hắn. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Phong Nguyên liền thở dài một hơi thật mạnh. Hắn đã trải qua hơn phân nửa đời người, tự nhận mình mưu tính hơn người, kết quả lại thua trong tay một tiểu hoàng đế mới chỉ mười tám tuổi.
Mà hai người ở phố xá sầm uất diễn vở kịch kia, cũng để hắn xem đủ. Khi ở tửu lâu, bệ hạ liền nói ra tên của Lan Mộng Chinh, nghĩ đến bệ hạ đã sớm biết được sự tình của Lan gia, lần này đi qua huyện Bình An, ở trước phố xá sầm uất mua người của Lan gia, hẳn cũng là kế hoạch đã được chuẩn bị tốt của bệ hạ. Tiểu hoàng đế này, quả nhiên không thể khinh thường.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện đã xảy ra, Phong nguyên chẳng những không tức giận, ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, đi theo một vị chủ công có lòng dạ, biết tính toán, thì cũng tốt hơn đi theo một vị chủ công trẻ tuổi ngây thơ, bệ hạ biết tình kế, thông minh nhanh trí, cũng là một chuyện tốt.
Một khi đã như vậy, làm thần tử, hắn càng phải vì bệ hạ làm thật tốt, ủi bằng con đường phía trước.
Vô số ý tưởng xẹt qua trong mắt, Phong Nguyên sửa sang lại vạt áo, liền đi tới gian nhà giữa, tính toán muốn bẩm báo với bệ hạ.
Cùng lúc đó hoàng đế bệ hạ thông minh nhanh trí, biết tính kế đang cùng quý phi nương nương, ngồi ở trên giường, bắt đầu thương lượng chuyện xảy ra hôm nay.
Diêu Yến Yến hiếu kỳ hỏi: " Bệ hạ, cái tên Lan Mộng Chinh này nghe quen tai lắm, có phải đời trước chúng ta từng nghe qua cái tên này rồi không?"
Hoàng đế bệ hạ có trí nhớ siêu tốt hừ một tiếng, lạnh lùng nói: " Trẫm không những nhớ rõ hắn, trẫm còn cực kỳ chán ghét hắn."
Diêu Yến Yến: " Tại sao?"
Hoàng đế bệ hạ nói: " Trẫm nhớ rõ, kiếp trước, có những tấu chương được trình lên, tên của những gã tướng quân Trần Quốc mang binh tấn công Đại Tề của chúng ra, có một cái tên là Lan Mộng Chinh."
Nghe nói tên Lan Mộng Chinh này anh dũng thiện chiến, liên tiếp đánh hạ vài cái thành trì của Đại Tề. Vì thế, có vài đêm hoàng đế bệ hạ còn mơ thấy ác mộng Lan Mộng Chinh mang binh đến chém chết, đương nhiên, cơn mộng không có uy nghiêm như vậy, không cần thiết phải nói cho nàng biết.
Diêu Yến Yến nói: " Có thể là người trùng tên trùng họ thì sao?"
Hoàng đế bệ hạ lắc đầu: " Trẫm nghe nói Lan Mộng Chinh kia, cha mẹ mất sớm, còn có một tỷ tỷ song sinh chết yểu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nhất định chính là hắn!" Nói đến cái này, hoàng đế bệ hạ liền phi thường tức giận, hắn đập một cái thật kêu lên đệm giường, cả giận nói: " Hoàng đế Trần Quốc kia thật không biết xấu hổ, dám chạy đến Đại Tề chúng ta vơ vét nhân tài, khó tránh đời trước Đại Tề đánh không lại hắn."
/ đọ độ vô sỉ, cướp nhân tài thì không ai lại bệ hạ người đâu ạ /
Diêu Yến Yến:...
Bệ hạ, nguyên nhân mất nước của Đại Tề vốn không phải là vì cái này đi!
Chỉ nghe hoàng đế bệ hạ tiếp tục nói: " Cho nên trẫm mới để cho nha dịch quất hắn, để xã giận cho trẫm và ái phi!"
Diêu Yến Yến vội vàng vỗ tay: " Bệ hạ, đánh hay lắm!" Sau đó liền nói: " Thần thiếp cũng nghĩ là chuyện của Lan gia có chút kỳ quặc, lại liên lụy đến bệ hạ, nên mới muốn mua bọn họ."
Hoàng đế bệ hạ nắm tay nhỏ của nàng, nói: " Ái phi thật thông tuệ."
Diêu Yến Yến lại nói: " Nếu là bọn họ đối với bệ hạ có tác dụng, vậy cứ thu lại trước, nếu không có tác dụng thì đuổi đi hoặc là tặng cho người khác, thần thiếp chỉ cần tưởng tượng đến việc hắn ta dám mắng bệ hạ, liền không nhịn được sẽ đánh hắn, nếu như đem người ta đánh chết, thế chẳng phải là tổn hại đến phúc đức của hài tử tương lai của bệ hạ cùng thần thiếp sao?
Hoàng đế bệ hạ ôm lấy nàng nói: " Ái phi suy nghĩ quả thực chu đáo, trẫm hổ thẹn không bằng được nàng!"
Diêu Yến Yến nói tiếp: " Nếu bệ hạ đã xác định tên kia chính là tướng quân Trần Quốc đời trước, vậy người tính toán làm thế nào với hắn?"
Hoàng đế bệ hạ trầm giọng nói: " Hắn là người của Tề Quốc chúng ta, kiếp trước lại dám chạy tới làm chó săn cho hoàng đế Trần Quốc. Đời này vừa vặn đụng phải trẫm trước, liền phạt hắn mỗi ngày đều luyện binh đánh giặc cho trẫm, không cho phép bại trận!" Diêu Yến Yến hỏi: " Nếu hắn không cẩn thận bại trận thì sao?"
Hoàng đế bệ hạ cười lạnh nói: " Liền phạt hắn quét bồn cầu cho trẫm, một tháng!" Dừng một chút, bệ hạ lại bỏ thêm một câu: " Không, phải hai tháng mới đủ!"