Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Thu người về tay


trước sau

Trên phố xá sầm uất, từ đầu Lan Mộng Chinh đã bị Diêu Yến Yến đá ngã lăn trên mặt đất, hoàng đế bệ hạ cũng không để ý rằng hắn cao như vậy, mà mới vừa rồi, bệ hạ vẫn luôn ngồi ghế, nên cũng không cảm thụ được rõ ràng, nhưng mà hiện tại, khi hắn và Lan Mộng Chinh mắt đối mắt nhìn nhau, hoàng đế bệ hạ cảm thấy được trời xanh có ác ý với mình.

Những người bên người trẫm, Trần thống lĩnh cao hơn so với trẫm, nhưng dù sao hắn ta vẫn là một thống lĩnh; những thị vệ kia cũng cao hơn trẫm nhưng mà bọn họ mỗi ngày đều tập võ để thân cường thể kiện, trẫm không thèm so; Nhất Tâm tiên sinh cao hơn trẫm cũng coi như thôi đi, rốt cuộc tuổi của hắn so với trẫm lớn hơn nhiều, nên cao hơn trẫm là điều đương nhiên.

Nhưng mà dựa vào cái gì Lan Mộng Chinh cũng có thể cao hơn trẫm? không phải hiện tại hắn chỉ là một tiểu hài tử hay sao?

Thế mà trẫm lại trở thành tên lùn nhất! Về sao, làm sao mà trẫm có thể ở duy trì hình tượng anh minh thần võ trước mặt ái phi được nữa?

Hoàng đế bệ hạ nhìn chằm chằm gương mặt non nớt của Lan Mộng Chinh, mặt vô cảm, ánh mắt bi phẫn xoay người, vô lực mà xua tay cho người lui xuống.

Rốt cuộc là phải làm sao mới có thể trở nên cao lớn? Vấn đề này vắt ngang ở trong lòng hoàng đế bệ hạ, vậy mà được nâng lên thành chuyện quan trọng ngang hàng với phát triển quốc gia đại sự!

Một phen lăn lộn như vậy, cuối cùng tới chạng vạng, hoàng đế bệ hạ sau khi dùng qua cơm tối, vẫn luôn nghĩ tới vấn đề làm thế nào để trở nên cao lớn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Trần thống lĩnh.

Mà Diêu Yến Yến, lại không hề biết phiền não của bệ hạ lúc này, sau khi nàng dùng cơm xong, liền qua thăm người Lan gia.

Ngay lúc nàng dùng cơm chiều đã nghĩ kĩ rồi, tuy rằng bây giờ Lan Mộng Chinh đã trở thành người của bọn họ, nhưng mà dù sao kiếp trước hắn vẫn là chó săn của hoàng đế Trần Quốc, khó đảm bảo về sau sẽ không xuất hiện bất ỳ biến cố gì, cho nên cần phải đem Lan Mộng Chinh trói chặt, để hắn ngoan ngoãn bán mạng cho bệ hạ.

Vậy, làm thế nào để trói chặt được Lan Mộng Chinh đây? Đương nhiên là đem người nhà hắn nắm trong lòng bàn tay rồi!

Vì thế Diêu Yến Yến đem vài thị nữ cùng thị vệ đến nơi ở của người nhà Lan gia trong tòa nhà này.

Tòa nhà này tuy rằng là do Trần thống lĩnh tạm thời thuê nó, nhưng mà nơi ở tạm thời của hoàng đế bệ hạ cũng không thể quá mức keo kiệt. Từ sân chính có ba lối đi ra, tòa nhà này nếu ở trong kinh thành thì còn kém nhiều so với một căn nhà của tiểu phú hộ, nhưng ở huyện An bình cũng được coi là một tòa nhà có khí chất.

Diêu Yến Yến, bệ hạ, và Phong Nguyên tiên sinh ở viện thứ ba, các hộ vệ ở viện đầu tiên, vậy Lan gia đương nhiên sẽ ở viện thứ hai.

Khi quý phi nương nương mang phục trang lộng lẫy, quý phái rảo bước tới căn phòng của Lan Mộng Chinh ở, khuôn mặt sáng sủa cùng bảo khí và châu quang trên người tô điểm, nháy mắt như chiếu sáng cả căn phòng.

Tỷ đệ Lan gia vội vàng quỳ xuống hành lễ, lại bị Diêu Yến Yến ngăn lại: " Ngươi còn bị thương, nên dưỡng thương cho tốt, những nghi thức xã giao này liền miễn đi!" Đương nhiên, về sau khi thương thế của ngươi tốt lên, thấy bổn cung, thì khi hành lễ, một chút lễ tiết cũng không thể thiếu!

Tỷ đệ Lan gia vô cùng cảm động, tuy rằng không quỳ, nhưng cũng liên tục nói vài câu cảm tạ.

Diêu Yến Yến cười ôn nhu, nàng nói với Lan Mộng Chinh: " Ở dưới phố xá sầm uất đá ngươi một cái, kỳ thật là do bất đắc dĩ, ngươi sẽ không trách bổn cung chứ?"

Lan Mộng Chinh đỏ mặt, áy náy nói: "Lúc ấy là thảo dân hiểu lầm nương nương, còn nói năng lỗ mãng về bệ hạ, là thảo dân có mắt không tròng, nương nương và bệ hạ không trách tội đã là đại ân đại đức. Thảo dân sao còn dám trách cứ nương nương?"

Diêu Yến Yến cười nói: " Ngươi có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt." Hừ, xem như ngươi còn biết thức thời, về sau bổn cung sẽ không ghi hận chuyện ngươi dám mắng bệ hạ.

Nói xong, ánh mắt nàng liền chuyển về phía Lan Mộng Thi, nói: " Bổn cung có chút lời nói muốn tâm sự riêng cùng Mông Thi cô nương." Bổn cung cần phải ở riêng một chút để tẩy não bạn Mộng Thi. Lan Mộng Thi thụ sủng nhược kinh, lại có chút thấp thỏm, nhìn thoáng qua đệ đệ, sau đó liền theo sau Diêu Yến Yến. Hai người đến trước cửa phòng Lan Mộng Thi, còn chưa đi vào, thị nữ bên người Diêu Yến Yến liền bưng chậu nước tẩy rửa trong ngoài phòng một lượt, rồi sau đó mới mang lên nước trà, điểm tâm, mời hai người đi vào.

Hai thị nữ này đều là người trong cung ra ngoài cùng Diêu Yến Yến, một người tên Bích Hồ, một là Hồng Hồ, địa vị so với Thanh Hồ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc Diêu Yến Yến vẫn kém nhiều, nhưng cũng đều là nhất đẳng cung nữ, tướng mạo không phải đặc biệt tinh xảo, nhưng luận về dáng vẻ cùng ăn mặc, tuyệt đối là tốt hơn so với nữ nhi của quan thất phẩm Lan Mộng Thi.

Lan Mộng Thi nhìn hai vị cung nữ vẫn luôn yên lặng không một tiếng động mà đứng một chỗ, không khỏi siết chặt cổ tay áo, trên mặt hiện ra vài phần thấp thỏm.

Sương phòng Lan Mộng Thi ở hiện tại cũng chỉ là một sương phòng bình thường, ngoại trừ bàn ghế, giường, cùng một số nhu yếu phẩm, cũng không có đồ vật gì quá giá trị.

Nhưng sau khi được hai thị nữ chỉnh đốn lại, lại có cảm giác rực rỡ hẳn lên. Lan Mộng Thi còn nhìn thấy bình hoa bên tường vốn trống rỗng, nay được cắm thêm cành mai, thủ pháp cắm hoa cũng vô cùng xuất sắc, nhìn vô cùng lịch sự, tao nhã.

Trong lòng Lan Mộng Thi lại càng thêm thấp thỏm, không biết nương nương cố ý tới tìm mình, đến tột cùng là vì chuyện gì. Đợi hai thị nữ ra ngoài, khép cửa phòng lại, Diêu Yến Yến liền chủ động kéo tay Lan Mộng Thi, ngồi xuống cạnh bàn: " Nhất Tâm tiên sinh hẳn đã nói với người, bệ hạ lần này cải trang đi tuần là vì điều gì rồi chứ?"

Ngũ quan của Lan Mộng Thi vẫn còn chưa nảy nở, nhưng vẫn nhìn ra được vài phần thanh tú, lúc này, nàng vẫn đang nhìn cái tay được quý phi nương nương cầm lấy, trên mặt không khỏi ửng đỏ, nàng gật gật đầu.

Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ là một vị minh quân, nhất định sẽ minh oan cho Lan gia, nhưng hiện tại trong triều vẫn óc gian thần cản đường, vì bảo vệ các ngươi, sau khi hồi kinh, người cũng không thể công khai thân phận của các ngươi, cũng không thể lập tức trừng trị đám gian thần đó được, mà phải âm thầm điều tra, từ từ mưu tính, đối với chuyện này, các ngươi có oán hận không?"

Lan Mộng Thi vội vàng lắc đầu nói: " Nương nương cùng bệ hạ cứu chúng ta, còn muốn giúp cha mẹ ta báo thù, sửa lại án oan, đây là đại ân đại đức, tỷ đệ chúng ta dù máu chảy đầu rơi cũng khó có thể báo đáp, tuyệt đối sẽ không có nửa câu oán hận."

Diêu Yến Yến vừa lòng gật đầu nói: " Bệ hạ rất coi trọng đệ đệ ngươi, muốn bồi dưỡng hắn. Bổn cung cũng rất thích ngươi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy muốn đem ngươi về kinh, nếu để ngươi ở ngoài cung cũng không yên tâm, ta tính toán muốn đưa ngươi vào cung, làm đại cung nữ bên người ta, ngươi cảm thấy thế nào?" Kiếp trước bị Thúy Bình phản bội, chuyện này vẫn như cái gai mắc trong ngực Diêu Yến Yến, dù nàng nằm mơ cũng muốn bồi dưỡng người trung tâm, đáng tin cậy cho mình, vừa vặn một chuyến ra cung, liền gặp tỷ đệ Lan gia.

Đệ đệ Lan Mộng Chinh kiếp trước giúp đỡ địch quốc đánh người Đại Tề,
một đời này bán mạng trả nợ cho bệ hạ cũng là điều nên làm. Tỷ tỷ Lan Mộng Thi ôn ôn nhu nhu lại trọng tình trọng nghĩa, mang về bồi dưỡng thật tốt, trở thành một đại cung nữ bên người nàng, Như vậy, trong tay bệ hạ là đệ đệ, bổn cung cũng nắm chặt tỷ tỷ trong tay, còn sợ hai người bọn hị dám không trung tâm sao?

Thời điểm Diêu Yến Yến vẫn đang tính toán trong lòng, Lan Mộng Thi đã lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, nàng lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu: " Đa tạ nương nương, đại ân đại đức của bệ hạ cùng nương nương, dân nữ cùng xá đệ suốt đời khó quên, sau này dân nữ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ nương nương, để báo đáp ơn tái tạo này của người."

Hả? Ơn tái tạo? Diêu Yến Yến chớp chớp mắt, có chút ngốc ngốc mà nhìn nàng. Nàng tính toán còn nói thêm vài câu nữa để thuyết phục tiểu muội muội đây, không nghĩ tới nàng ấy chẳng những nhanh chóng đáp ứng, còn cảm động đến rơi nước mắt. Diêu Yến Yến nhìn bộ dáng kích động khóc lóc thảm thiết như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống của nàng, cảm thấy đầu óc mình có chút không hoạt động được. Từ một thiên kim tiểu thư biến thành một nha hoàn hầu hạ người ta, mà lại xem như ơn tái tạo? Lại còn cao hứng như vậy?

Xấu hổ cười cười một chút, Diêu Yến Yến lôi kéo Lan Mộng Thi đứng lên, nàng tiếp tục nói: " Trong cung không biết có bao nhiêu tai mắt mà đám gian thần đưa vào, bổn cung và bệ hạ có đôi lúc cũng không được an bình.Chờ ngươi vào cung, sự vụ bên người bổn cung sẽ giao cho ngươi xử lý, bổn cung cũng cần ngươi bảo vệ."

Nghe thấy lời này, Lan Mộng Thi bỗng chốc cảm thấy gánh nặng trên vai mình nặng thêm chút, nàng dùng sức gật đầu nói: " Nương nương yên tâm, Mộng Thi nhất định sẽ bảo vệ tốt tẩm cung của nương nương, tuyệt không để cho tai mắt của đám gian thần làm hại tới nương nương."

Diêu Yến Yến vỗ vỗ bả vai của tiểu cô nương, lộ ra nụ cười vừa lòng.

Thật tốt, hiện tại tỷ đệ Lan gia nhất định là rất hận Chương lão đầu, phàm là những người ôm hận với Chương lão đầu, bổn cung đều thích!

Sau khi đạt được mục đích, Diêu Yến Yến cũng không lưu lại, chỉ để lại một thị nữ dạy dỗ nghi lễ cho Lan Mộng Thi, nàng nhìn bầu trời đã tối đen, liền trở về phòng của nàng và bệ hạ.

Cửa phòng đóng chặt, đây là tình huống rất ít khi xảy ra, bởi vì bình thường, bệ hạ mặc kệ gió lạnh sẽ đi vào, vẫn luôn mở lớn cửa đợi nàng trở về.

Diêu Yến Yến hỏi thủ vệ một câu, thủ vệ nói từ khi nương nương ra ngoài, bệ hạ liền triệu Trần thống lĩnh vào, hai người đã ở bên trong rất lâu rồi, cũng không biết là đang làm gì.

Diêu Yến Yến nhìn thủ vệ nói chuyện, miệng không ngừng phun ra sương mù, thầm nghĩ tuy rằng nguyên tiêu đã qua, những thời tiết vẫn thật sự lạnh, hộ vệ này suốt đêm đứng ở bên ngoài canh giữ, thật vất vả. May mắn từ khi sinh ra bổn cung đã có một khuôn mặt xinh đẹp, trèo lên được vị trí quý phi, còn có thể được ở trong phòng phủ kín địa long, mùa hè thì trải đầy khối băng. Nếu để cho bổn cung ban đêm mùa đông đứng bên ngoài canh giữ, vậy thì bổn cung thà dứt khoát lấy đai lưng treo cổ rồi đầu thai cho rồi.

Nghĩ như vậy, nàng thuận miệng nói: " Ngươi vất vả rồi, đã dùng qua cơm tối chưa?"

Thủ vệ kia lập tức nói: " Còn chưa ạ, nhưng khoảng chừng ba mươi phút nữa là thuộc hạ có thể nghỉ ngơi, đa tạ nương nương quan tâm."

Nhìn biểu tình kích động không thôi trên mặt thủ vệ, Diêu Yến Yến bỗng nhiên nhớ tới gương mặt cảm động tới rơi nước mắt của Lan Mộng Thi, nàng thật sự không rõ vì điều gì mà họ lại kích động như vậy, trên người nổi da gà, nàng lặng lẽ mở cửa phòng đi vào, tính nhìn xem bệ hạ đang làm gì.

Trong phòng, gian ngoài cùng gian trong cách nhau bởi một tấm bình phong.

Diêu Yến Yến còn chưa đến gần bình phong, đã nhìn thấy hai cái bóng một cao một thấp, hiện lên trên tấm bình phong thêu một loài chim màu trắng.

Người lùn kia đương nhiên là hoàng đế bệ hạ, hắn cùng Trần thống lĩnh cách nhau rất gần, thân thể hai người một trên một dưới, cùng với tiếng thở dốc kịch liệt: "....A... trẫm.... không được...."

Thanh âm Trần thống lĩnh lại thập phần trầm ổn, nói: " Bệ hạ, không được dừng lại, phải kiên trì thêm chút nữa."

Bóng dáng hoàng đế vẫn đang di chuyển, thở dốc nói: " Trẫm, trẫm thật sự không được..."

Trần thống lĩnh cổ vũ nói: " Bệ hạ, người kiên trì chút, sắp được rồi."

Sắp được rồi? Được gì?

Hai người kia rốt cuộc là đang làm cái gì?

Đỉnh đầu Diêu Yến Yến đầy dấu chấm hỏi, nhấc váy, không tiếng động khẽ cong lưng, tiến đến gần bình phong thò đầu ra.

Chỉ thấy Trần thống lĩnh hai tay mở rộng, trong tay nắm chặt trường thương lớn khoảng chừng mười tấc ở trước ngực, mà hoàng đế bệ hạ, hai tay giữ lấy thân thương, dùng sức nâng thân thể hướng lên, nhưng mà mỗi lần nỗ lực đưa hai chân cách mặt đất được một chút, lại thở hổn hển rơi xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.*

// * động tác hít xà đơn//

Sau khi bệ hạ ngã xuống, Trần thống lĩnh lại cổ vũ: " Bệ hạ, chỉ còn thiếu ba lần, thiếu ba lần nữa là đủ ba mươi cái rồi, bệ hạ, người nhất định có thể làm được."

Diêu Yến Yến:...

Từ góc độ này của nàng, chỉ có thể nhìn trộm được mặt của Trần thống lĩnh, lại không nhìn tới bệ hạ. Vì thế nàng lặng lẽ lùi đầu về, thân mình khom lại bò về đầu khác của bình phong, đi xem mặt bệ hạ.

Vừa thấy được đã đem nàng đau lòng không chịu nổi, tay bệ hạ bắt lấy thân cây thương, gân xanh nổi lên, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, tuy bây giờ là mùa đông nhưng lại đổ rất nhiều mồ hôi.

Thật sự không đành lòng tiếp tục nhìn bệ hạ như vậy, thời điểm mà bệ hạ chỉ còn thiếu hai cái nữa, nàng liền gọi: " Bệ hạ ~~"

Phịch một tiếng, hoàng đế bệ hạ vừa mới nỗ lực để hai chân cách mặt đất một chút liền buông tay ra, chật vật ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó, trường thương trên tay Trần thống lĩnh cũng rơi loảng xoảng xuống mặt đất.

Diêu Yến Yến hoảng sợ, đang muốn đi qua nâng bệ hạ dậy, lại thấy hoàng đế bệ hạ nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, giải thích nói: " Ái phi, trẫm chưa làm gì cả, những chuyện vừa rồi nàng đều nhìn lầm cả rồi."

Trần thống lĩnh cũng cho rằng vừa rồi quý phi nương nương tiến vào, không thấy rõ bọn họ làm gì, vội vàng nói: " Nương nương, vừa rồi bệ hạ chỉ là muốn nhìn vi thần khổ luyện trường thương, không hề làm chuyện gì khác."

Diêu Yến Yến:...

Không phải chỉ là tập luyện nâng người lên xà thôi sao, còn có thể làm chuyện gì khác nữa à?

Quyển thứ ba: Dành lại quyền lực.

// Trời ơi, cuối cùng tui cũng lê lết được sang quyển ba rồi T.T. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui trong thời gian qua. Love all //

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện