Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Bệ hạ, trong lòng thiếp, người luôn là nhất


trước sau

Cả tay lẫn chân đều lạnh tới đóng băng.

Diêu Yên Yên đạp trên mặt đất lạnh băng trong đình viện của phi loan cung, trên chân chỉ đeo đôi giày vải thô bằng bông, chân lạnh tới không cử động được, mà lạnh hơn chính là đôi tay đang cầm cây chổi quét sân, đã bị đông lạnh một mảng, cơ hồ như đã mất đi tri giác.

Ngày hôm qua, Diêu Yên Yên bị nhốt ở một không gian không có chút ánh sáng, vừa đói, vừa sợ mà vượt qua một ngày, mới có người đến, trong lòng nàng vui vẻ, dù cho lấy tội khi quân mà chém đầu nàng cũng còn hơn là nhốt nàng ngây ngốc ở đây. Chỉ là không thể trở thành phi tần của hoàng đế, cô phụ công dạy dỗ của phụ mẫu bấy lâu.

Nhưng mà nàng ta không nghĩ tới, người ta cho nàng ta chút đồ ăn rồi đem nàng ta đưa đến phi loan cung, mà chủ nhân của phi loan cung, lại chính là Diêu Yến Yến.

Nàng ngồi ở hành lang, toàn thân sang trọng, nô bộc vây quanh, Diêu Yên Yên không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Khi còn ở nhà, nàng ta là đích nữ, được hưởng hết tất cả cưng chiều, sủng ái, còn Diêu Yến Yến chẳng qua chỉ là con gái của một tiện thiếp, ăn uống đều là những thứ nàng ta không thích, không cần. Chưa từng nghĩ đến, chỉ mới một ngày mà thôi, hoàn cảnh của hai người đã trái ngược hoàn toàn.

" Nhìn gì mà nhìn? Nhanh làm việc đi!" Một tiếng nói thô lệ vang lên, Diêu Yên Yên run lên, lập tức cố gắng cử động hai tay đã chết lặng, cố hết sức mà dọn dẹp tuyết đọng trên mặt đất.

Nhưng mà Diêu Yên Yên trước nay chưa từng phải chịu khổ cực, làm sao có thể làm được những công việc nặng?

Cung nữ thô sử phụ trách giám sát nàng ta nhìn nàng ta đem tuyết đọng quét rơi rớt tan tác, cả buổi như vậy, đến cây chổi cũng cầm không xong, tức giận đến chống nạnh mắng vài câu.

Mỗi năm tuyển phi, có những thải nữ sẽ được phân đến các cung, trở thành cung nữ hầu hạ bên cạnh các vị nương nương, vì những thải nữ này xuất thân con nhà phú nông, bộ dáng đoan chính, ở trong cung trải qua một phen dạy dỗ cũng coi như là người hiểu quy củ, có thể hầu hạ các vị quý nhân, hầu hạ tốt còn có thể ở lại trong cung lâu mấy năm, trở thành nữ quan hoặc ma ma, nữ tử như vậy cho dù sau này lớn tuổi từ chức về quê, cũng là nữ nhân tốt nhờ vả được.

Nhưng thô sử nữ tử lại khác, các nàng một phần là nữ nhi của các tội thần, còn đa số là từ nông thôn được điều động hoặc là bị người nhà bán vào trong cung, phần lớn đều là những người mới bảy, tám tuổi đã tiến cung học quy củ. Bộ dáng tốt một chút, linh hoạt chút, đều được điều đi hầu hạ quý nhân, còn những người dư lại, cả đời chỉ có thể làm việc dơ bẩn, nặng nhọc, vẫn luôn mong đến tuổi cho phép để được rời khỏi hoàng cung.

Do vậy, những thô sử cung nữ này cũng không muốn cùng kết giao với người như Diêu Yên Yên, nói chuyện ôn nhu, cử chỉ nhỏ nhẹ. Thô sử cung nữ nhìn chằm chằm Diêu Yên Yên, cung nữ này biết nàng ta đắc tội với Diêu phi nương nương, mà nương nương lại đang ngồi phía trước nhìn, tự nhiên nàng ta ( thô sử cung nữ) phải biểu hiện cho tốt rồi. Bởi vậy lời mắng ra muốn bao nhiêu thô thiển liền có bấy nhiêu thô thiển.

Diêu Yên Yên nào đã từng nghe những lời dơ bẩn như vậy, lại không thể phản bác, chỉ có thể rưng rưng chịu đựng

Đúng lúc này, bệ hạ tới.

Diêu Yên Yên sửng sốt, không màng ánh mắt đăm đăm của thô sử cung nữ, xoay người nhìn về phía cửa lớn, liền nhìn thấy vị đế vương trẻ tuổi tựa thiên nhân đang đón lấy Diêu Yến Yến ôm vào trong ngực.

Đế vương vừa tiến vào, thần sắc có chút không tốt, nhưng khi vừa thấy Diêu Yến Yến, miệng liền lộ ra ý cười, hắn thậm chí để cho Diêu Yến Yến đi đằng trước lôi kéo, có thể thấy được bệ hạ hết mực sủng ái nữ nhân kia.

Nhìn thấy một màn này, Diêu Yên Yên ngây người ra một lúc lâu, mắt thấy hai người kia đã đi vào trong tẩm điện, thấy hai cánh cửa đóng lại, nàng rốt cục không nhịn được nữa, gào khóc lên, Trong thanh âm tràn đầy thống khổ cùng hối hận.

Nàng ta hối hận rồi, tại sao trước kia lại bí quá hóa liều muốn tranh công lao, nếu không làm như vậy, nàng cũng có thể được đưa đi hầu hạ bên người quý nhân, cũng có thể được làm nhất đẳng thị nữ, mà không phải ở nơi này làm thô sử cung nữ, thậm chí còn ti tiện hơn so với thô sử cung nữ...

..........

Hoàng đế bệ hạ ủ rũ cụp đuôi đi đến phi loan cung, nhìn thấy Diêu Yến Yến quan tâm chào đón, hắn không muốn làm nàng lo lắng, liền cười toe, lộ ra tám cái răng, nhưng Diêu Yến Yến là ai, nàng làm sao không hiểu bệ hạ cho được, sao có thể không nhìn ra hắn đang uể oải và miễn cưỡng?

Chẳng lẽ hôm nay trên triều phát sinh chuyện gì sao?Vì thế, nàng trước mắt đông đảo cung nhân ôm ôm lấy bệ hạ, sau đó vừa lôi kéo hắn đi vào tẩm điện, vừa mềm giọng nói: " Bệ hạ mau tới, thần thiếp có cái này cho người xem..."

Mắt thấy hai người đi vào giữa tẩm điện, các cung nhân cực kì có mắt mà đồng loạt lui ra, thuận tiện đem cửa đóng lại.

Thanh Hồ là thị nữ theo hầu Diêu Yến Yến lâu nhất cũng đến phi loan cung, cũng là thị nữ được sủng ái nhất, rất có địa vị, cửa lớn đóng lại, liền có vài tiểu cung nữ đến nói chuyện cùng nàng, trong giọng điệu đều chứa vài phần nịnh hót.

Còn có người nói: " Bệ hạ sủng ái nương nương của chúng ta như vậy, không chừng chẳng bao lâu, trong cung chúng ta liền có thêm một vị tiểu chủ tử, đến lúc đó Thanh Hồ tỷ tỷ cũng sẽ được trọng thưởng." Hầu hạ chủ tử có hỉ sự, hạ nhân các nàng tự nhiên cũng sẽ được ban thưởng chút ít.

Tuy nhiên, Thanh Hồ mặt lại rất bình tĩnh nói: " Việc của bệ hạ cùng nương nương, là chuyện mà các ngươi có thể bàn tán? Còn không mau làm việc đi!" Thanh Hồ tuy nhìn người thành thật, nhưng khi xụ mặt xuống lại có một cổ uy nghiêm, nghe xong lời nàng nói, nhóm tiểu cung nữ vội vàng đi làm việc, cũng không dám nghị luận nữa.

Mà ở trong tẩm điện, không phải là viễn cảnh kiều diễm ướt át mà mọi người tưởng tượng, chỉ thấy Diêu Yến Yến lôi kéo hoàng đế ngồi ở mép giường, liền hỏi hắn làm sao vậy.

Hoàng đế bệ hạ thở dài nói: " Ái phi, hôm nay trẫm thượng triều mới phát hiện, trẫm thực sự vô dụng,"

Diêu Yến Yến sao có thể để cho bệ hạ tự hạ thấp mình? Nàng bưng má mặt bệ hạ nói: " Sao lại thế được? Ở trong lòng Yến Yến, bệ hạ là tốt nhất."

Nhưng mà hoàng đế bệ hạ cũng chẳng được an ủi bởi lời khen đó, hắn phóng ra một ánh mắt sâu kín nhìn nàng, chậm rì rì nói: " Chính ái phi hôm qua nói trẫm là tiểu bạch kiểm văn không được, võ không xong."

Diêu Yến Yến:...

Nàng lập tức lắc đầu, vừa phe phẩy cánh tay bệ hạ, vừa nói: "Bệ hạ, thần thiếp oan uổng mà. Thần thiếp không có nói bệ hạ là tiểu bạch kiểm đâu, bệ hạ là nam nhân anh tuấn nhất mà thiếp từng gặp."

Mỹ nhân giọng điệu mềm mỏng, tiếng nói ngọt như mật, hoàng đế bệ hạ nghe được thì lòng nở hoa, tâm tình cũng tốt lên, cũng đem những điều trên triều kể lại.

Thì ra là hoàng đế đã suốt hai năm không thượng triều, đến nỗi khi hắn xuất hiện ở trên triều, thần tử cũng xém không nhận ra hắn. Hơn nữa, những tấu chương triều thần tấu kia, hoàng đế nghe cũng chẳng hiểu gì.

Đương nhiên, hoàng đế tuy rằng không hiểu, nhưng hắn đã đáp ứng ái phi phải làm một hoàng đế tốt, như vậy chắc chắn sẽ không chỉ bị làm khó như vậy mà chịu thất bại.

Sau khi bãi triều, hắn liền tìm Chương tể tướng cùng Lý thái phó, tỏ vẻ hắn muốn làm
một hoàng đế tốt, mong hai vị ái khanh có thể dạy hắn.

Diêu Yến yến gật đầu, cảm thấy hoàng đế bệ hạ làm vậy rất tốt: " Bệ hạ, ngài khiêm tốn dốc lòng cầu học, không ngại học hỏi kẻ dưới, thật là giỏi!"

Hoàng đế bệ hạ còn nói Lý thái phó cùng Chương tể tướng biết hắn muốn dốc lòng cầu học liền rất cao hứng, Lý thái phó còn mở ra một quyển sách muốn bắt đầu giảng dạy cho hắn.

" Chính là..." Hoàng đế bệ hạ thở dài, nói: " Chính là trẫm thật sự quá ngu ngốc, Lý thái phó nói cho trẫm nghe cả một canh giờ, thế mà trẫm cái gì cũng nghe không hiểu."

Hoàng đế bệ hạ uể oải: " Đến sau cùng, Lý thái phó cùng Chương tể tướng đều liên tục lắc đầu, tuy bọn họ chưa nói gì cả, nhưng trẫm biết là bọn họ rất thất vọng."

Hoàng đế bệ hạ nhìn về phía Diêu Yến Yến: " Trẫm trước kia chưa từng chăm chỉ học tập cho tốt, ái phi, nàng nói xem, trẫm thật sự rất vụng về sao?"

Khả năng học tập của hoàng đế bệ hạ như thế nào, Diêu Yến Yến làm sao biết được, kiếp trước hai người bọn họ ở bên nhau toàn ăn nhậu chơi bời, một chút chính sự cũng chưa từng đụng đến. Nhưng mà bệ hạ hiện tại vô cùng suy sụp, nàng không thể lại tiếp tục đã kích hắn.

Vì thế Diêu Yến Yến đứng lên, khẳng định nói: " Bệ hạ, sao người lại nghĩ như vậy? Người không có vụng về chút nào. Ở trong lòng thần tiếp, bệ hạ chính là nam nhân thông minh nhất thiên hạ."

Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn nàng: " Ái phi, nàng nói thật?"

Diêu Yến Yến điên cuồng gật đầu: " Thật! Đương nhiên là thật! Bệ hạ nghe không hiểu, khẳng định là do Lý thái phó giảng dạy quá thâm ảo, bệ hạ người còn nhớ rõ Lý thái phó đã nói những gì không? Nói cho thần thiếp nghe, nói không chừng thần thiếp còn có thể đưa ra chủ ý cho bệ hạ."

Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, gật đầu nói: " Đúng đúng, trẫm sẽ nói tất cả cho ái phi nghe, ái phi thông minh như thế, nhất định có thể giải thích nghi hoặc cho trẫm."

Diêu Yến Yến đỏ mặt.

Vì thế, Hoàng đế bệ hạ sau khi trầm ngâm một lát liền bắt đầu ngâm nga những gì Lý thái phó nói.

Diêu Yến Yến ban đầu còn vừa ăn điểm tâm vừa nghe, xong lại phát hiện thế mà bệ hạ chẳng những đem lời Lý thái phó giảng về quyển sách kia nói từ đầu tới cuối, mà còn đem mỗi câu thái phó nói nhắc lại với nàng. Thật sự là từng câu một, đều không sót.

Diêu Yến Yến sợ ngây người, miệng giương lên, điểm tâm trong miệng chưa kịp nhấm nuốt liền rơi xuống đất. Nàng tất nhiên sẽ không nghi ngờ bệ hạ nói bừa, bệ hạ thành thật như vậy, sao có thể tự biên ra những thứ kia để lừa nàng, huống chi nội dung quyển sách kia nàng nghe cũng không hiểu, nhưng cũng nghe ra được vài phần thâm ảo, từ ngữ được dùng đều mỹ lệ, bệ hạ chắc chắn nháy mắt không thể nghĩ ra được mấy từ này, nếu ra được thì đó cũng không phải bệ hạ.

Một hơi nói xong, hoàng đế bệ hạ liền nhẹ nhàng thở ra. Diêu Yến Yến lập tức hồi thần, vội vàng chân chó mà đưa qua một ly nước trà cho bệ hạ uống nhuận họng.

Hoàng đế bệ hạ uống xong, trên mặt lại uể oải, nói với Diêu Yến Yến: " Ái phi, những gì Lý thái phó giảng trẫm đều đã nói, trẫm có phải thực vụng về hay không, ngay cả những điều đơn giản như vậy mà nghe cũng không hiểu?"

Diêu Yến Yến kìm nén sự giật mình, vội vàng hỏi: " Bệ hạ, người nghe một lần, liền đem lời thái phó giảng nhớ hết?"

Hoàng đế bệ hạ gật đầu, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Diêu Yến Yến lại kiềm chế cơn kích động, chạy đến kệ sách trước mặt, tùy tiện cầm một quyển sách đưa cho bệ hạ, nói: " Bệ hạ, người xem một lần, sau đó nói lại cho thần thiếp nghe đi."

Hoàng đế bệ hạ nhất quyết lắc đầu, vừa mới nói nhiều như vậy, giọng nói của hắn còn muốn mệt mỏi đây này.

Diêu Yến Yến lập tức bắt lấy tay hắn lắc lắc: " Bệ hạ, thần thiếp cực kỳ muốn nghe người nói, người nói một lần nữa được không, chỉ thêm một lần thôi."

Hoàng đế bệ hạ nhìn độ dày quyển sách kia, lắc đầu: " Trẫm không muốn, quá dày."

Diêu Yến Yến quấn lấy hắn nói: " Cầu xin bệ hạ, không cần tất cả, bốn, năm trang là được."

Hoàng đế bệ hạ vốn phải đáp ứng, nhưng lại thấy ái phi chẳng mấy khi lộ ra bộ dáng ân cần như vậy, cảm thấy chắc có âm mưu gì đó, đầu càng lắc mạnh.

Diêu Yến Yến cảm thấy bệ hạ dầu muối không ăn, trong lòng than dài: Xem ra chỉ làm nũng, lắc lư cánh tay sẽ không được, bổn cung cần phải sử dụng vũ khí cấp bậc cao hơn mới được.

Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ kia của bệ hạ, bỗng nhiên vươn tay giữ lại, trước ánh mắt nghi hoặc của bệ hạ mà hôn lên bờ môi hắn một nụ hôn kịch liệt.

Đột nhiên bị tập kích, hoàng đế bệ hạ trừng lớn đôi mắt, thân thể cứng đờ như khúc gỗ.

Một lát sau, hai người tách ra, liền thấy Hoàng đế bệ hạ hai má ửng đỏ, hai mắt tràn ngập thủy quang giống như một đóa kiều hoa vừa mới bị người ta hái xuống.

Diêu Yến Yến:...

Bệ hạ có một chút kỳ lạ, chính là dù cho hai người đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu hổ cấm trẻ nhỏ, nhưng chỉ cần nàng chủ động, bệ hạ liền bày ra vẻ mặt xấu hổ như mới làm lần đầu với nàng, những lúc như vậy đầu nàng thật muốn to ra. Rõ ràng mỗi lần bệ hạ chủ động luôn dũng mãnh vô cùng, thường là nàng chống đỡ không nổi, nhưng một khi chính nàng chủ động, bệ hạ ngay lập tức trở thành bộ dạng của nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng...

Trong lòng thở dài, Diêu Yến Yến thấy bệ hạ ngơ ngác ngồi bất động, liền nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, ai ngờ bệ hạ nương theo lực đạo rất nhỏ này mà mềm mại ngã xuống, nằm trên giường đỏ mặt nhìn nàng.

Diêu Yến Yến:...

Sau một lúc sau, bệ hạ bắt đầu xem sách và đọc lại cho nàng nghe, Diêu Yến Yến một bên nhìn chằm chằm quyển sách, kinh hỉ phát hiện bệ hạ quả nhiên có bản lĩnh vừa xem qua liền nhớ ngay.

Nói như vậy, chỉ cần bệ hạ nỗ lực học tập, thái phó nghiêm túc dạy dỗ, khả năng bệ hạ có thể trở thành minh quân vẫn rất lớn nha! Thì ra bệ hạ có bàn tay vàng giống như nàng từng nghĩ.

Diêu Yến Yến vô cùng hưng phấn, liền phát hiện bệ hạ đã đọc tới chương thứ năm vẫn tiếp tục đọc tiếp tới tận trang thứ mười mới dừng lại.

Dừng lại rồi bệ hạ hơi nâng cằm, nhắm mắt lại, thấy Diêu Yến Yến thật lâu không có phản ứng gì, lại mở mắt ra nhìn nàng một chút, sau đó vươn ngón tay chỉ chỉ môi mình.

Nàng bất đắc dĩ, cho hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước. Bệ hạ nào dễ dàng thỏa mãn với nụ hôn như vậy, hắn lại đỏ mặt nhìn chằm chằm nàng: " Ái phi, trẫm không cần nụ hôn này, Trẫm muốn nụ hôn kịch liệt như lúc nãy!"

Diêu Yến Yến:...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện