Từ sau chuyện Lệ phi kia, Cung Huyền Thanh ở bên trong Thừa Thiên Cung nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay liền mặc vào cung bào khổng tước đỏ thắm thêu hoa thủy tiên bước ra khỏi Thừa Thiên Cung.
"Oa! Nương nương, rốt cục có thể đi lại khắp nơi rồi!"
Ninh Nhi tính tình hoạt bát, không chịu ngồi yên, khoảng thời gian bị cấm túc kia, nàng liền ủ rũ suốt ngày.
Cung Huyền Thanh cũng chỉ cười cười, không có đáp lại Ninh Nhi.
"Nương nương, trước tiên đến chỗ của Hoàng hậu, hay là tới chỗ của Thái hậu?"
Những chỗ Cung Huyền Thanh đi mỗi ngày, không phải Trường Thanh Cung của Hoàng hậu thì chính là Phượng Loan Cung của Thái hậu, tuy rằng mỗi ngày đều giống nhau, nhưng dù sao so với việc chỉ ở trong Thừa Thiên Cung cũng tốt hơn.
"Đều không phải, đi Thanh Nguyệt Cung."
Ý cười của Ninh Nhi cứng lại bên mép, Thanh Nguyệt Cung là nơi như thế nào chứ, là lãnh cung trong Hoàng thành Nam Sở Quốc, là nơi táng thân của những phi tử đã hoàn toàn thất sủng hoặc phạm tội, ai lại tới đó trong lúc rảnh rỗi chứ.
"Chuyện này...!Nương nương..."
Ninh Nhi khuấy lên ngón tay của mình, nàng không muốn tới chỗ tà môn kia, nghe nói mỗi ngày vào ban đêm, Thanh Nguyệt Cung đều sẽ truyền đến âm thanh của ma nữ khóc than, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Bản cung không được đi sao?"
Cung Huyền Thanh vẫn đang cười, nhưng Ninh Nhi theo bên cạnh Cung Huyền Thanh đã lâu, rõ ràng nhìn ra được sự lạnh giá trong ý cười của Cung Huyền Thanh, sợ là lần này đi cũng sẽ không có chuyện gì tốt.
"Tất nhiên là được."
Ninh Nhi cúi đầu, ngày thường Cung Huyền Thanh rất hòa hợp hữu lễ, nhưng lúc nàng lộ ra nụ cười như vậy, Ninh Nhi hiểu rõ giờ khắc này Cung Huyền Thanh là không thể trêu chọc được.
Cỗ kiệu của Cung Huyền Thanh đi đến hướng Thanh Nguyệt Cung, trên đường thái giám cung nữ đều nhìn thấy rõ ràng, tất cả đều đang xì xào bàn tán, nói Lệ phi này sợ là lại phải gặp khó khăn rồi.
Thanh Nguyệt Cung, ngay cả bảng hiệu Thanh Nguyệt trên cửa cũng keo kiệt như vậy, thậm chí đã bắt đầu mốc meo, cửa lớn sơn đỏ đã sớm phai màu đang gắt gao đóng chặt, giống như khóa lại hồng thủy mãnh thú bên trong, cũng giống như khóa lại hết thảy bi ca của hậu cung thường ngày.
Trước cửa Thanh Nguyệt có hai thị vệ, nhìn thấy dung mạo Cung Huyền Thanh không khỏi kinh diễm, gương mặt đều hơi đỏ lên, chỉ là trong hậu cung chưa từng gặp người tuyệt sắc cỡ này, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng ra sao.
"Bản cung muốn đi vào, làm phiền hai người cho qua."
Cung Huyền Thanh ôn nhu nói, mà hai thị vệ kia thoáng nhìn lẫn nhau, Thanh Nguyệt Cung này là nơi nào, nếu để người tuyệt sắc cỡ này vào trong, lỡ bị tổn thương gì, hai người bọn họ làm sao đảm đương nổi.
"Vị nương nương này, phi tử trong kia có chút thần trí điên khùng, sẽ làm loạn hại người, chuyện này...!Sợ là nương nương không vào được."
Một người thị vệ trong đó đã mở miệng, khóe mắt cũng không dám nhìn thêm dung mạo của Cung Huyền Thanh, quả thực là khiến người ta nghẹt thở.
"Có thể mời vị đại nhân này đi cùng không, nếu vậy bản cung sẽ không sợ nữa."
Ý tứ rất rõ ràng, Cung Huyền Thanh khăng khăng muốn đi vào, hơn nữa còn yêu cầu một thị vệ trong đó đi cùng.
Hai thị vệ kia lại thoáng nhìn nhau, do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Cánh cửa lớn sơn đỏ đã phai màu mở ra, một trận gió lạnh thổi lại, mà Ninh Nhi nhát gan đã sớm trốn ra phía sau Cung Huyền Thanh.
"Xem ngươi ở trước mặt Hoàng thượng dám cãi lại thật hợp tình hợp lí, bây giờ lại nhát như chuột."
Cung Huyền Thanh cười nhạt, nhìn Ninh Nhi phía sau không khỏi cho nàng một biểu hiện sủng nịch.
"Chuyện này không giống nhau, nương nương, đó là vì chúng ta có lí!"
Ninh Nhi lập tức lại ưỡn thẳng lưng, nhớ tới ngày ấy bị bôi nhọ vẫn còn cảm thấy rất tức giận, nhưng ngẫm lại cung nữ cãi nhau cùng mình ngày ấy cũng đã được ban chết rồi, cũng không so đõ nữa.
Chỉ là bây giờ suy nghĩ một chút, hoàng cung này quả nhiên là nơi chôn xương người, đi qua một bước, nói sai một câu, chính là đầu người rơi xuống đất.
"Được được, tiểu bát quái của chúng ta có lí nhất."
Thị vệ kia nghe chủ tớ hai người đối thoại, không khỏi cảm thấy hai người thú vị, người hắn gặp trong hoàng cung quả thực bạc tình bạc nghĩa, ai thất thế, người sủng tín nhất bên cạnh đều sẽ bỏ đi, hơn nữa chủ tớ chỉ thấy thân sơ có mức độ, không hề giống một đôi này còn có thể nói đùa như vậy.
"Không biết vị nương nương này, muốn tìm ai?"
Thị vệ kia cung kính hỏi, mà Cung Huyền Thanh thu lại nụ cười, trầm giọng nói: "Lệ phi."
Thị vệ kia vừa nghe, phỏng chừng cũng đoán được thân phận của Cung Huyền Thanh.
Trước đây trong cung còn làm ầm ĩ nói Dao phi mới vào cung kia mưu hại long tự của Lệ phi, sau đó điều tra rõ hóa ra là Lệ phi có ý định hãm hại, lúc này mới bị đày vào lãnh cung.
"Nương nương, mời."
Thị vệ làm một dấu tay xin mời, sau đó dẫn theo Cung Huyền Thanh vòng qua một tẩm cung nhỏ, bên trong còn truyền ra một ít tiếng khóc gào thét, Ninh Nhi sợ đến mức vội vàng nắm chặt ống tay áo của Cung Huyền Thanh.
Cuối cùng đi vào trong cung này, trước một gian phòng hẻo lánh, thị vệ kia ngừng lại.
"Nương nương, Lệ phi lúc trước tự cao tự đại, sau khi vào đây hành xử điên khùng, nương nương thật sự khăng khăng muốn đi vào sao?"
Thị vệ vẫn muốn khuyên ngăn Cung Huyền Thanh, nhưng Cung Huyền Thanh thở dài, đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, đảo mắt nhìn về phía thị vệ kia, chỉ thấy thị vệ kia lập tức cúi đầu.
"Bản cung không phải còn có ngươi sao, mở cửa đi."
Cung Huyền Thanh vẫn khăng khăng muốn đi vào, thị vệ kia không thể làm gì hơn ngoài đáp lại một cái, đi mở cửa ra.
Có lẽ cảm nhận được một tia nắng mặt trời chiếu vào, người bên trong phòng giơ tay che khuất ánh mặt trời, nhưng sau khi thấy rõ người tới đây, người kia lập tức như phát điên rồi chạy tới.
Thị vệ kia sớm đoán được sẽ như vậy, lập tức tiến lên đem hai tay Lệ phi đều khóa ở sau lưng, bắt người lại.
Cung Huyền Thanh vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn người điên khùng kia trong miệng chửi bới, khóe miệng chỉ gợi lên một nụ cười lạnh, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Tiện nhân, như thế nào? Muốn tới xem bộ dạng túng quẫn của ta sao? Ta giết ngươi!"
Lệ phi kia muốn lao vào, thị vệ đem người bắt lấy, nàng căn bản không thể động đậy.
Có thể thấy Cung Huyền Thanh cũng chẳng thèm nâng mắt lên nhìn chút nào, vẫn còn rót cho mình chén trà, uống một hớp, nhíu nhíu mày, liền đem chén trà đặt xuống.
"Từ lúc bản cung tiến cung tới nay, nhớ rõ chưa từng trêu chọc Lệ phi ngài."
Lúc này Cung Huyền Thanh nâng mắt nhìn về phía cặp mắt đỏ bừng kia, người này tóc tai hỗn độn, chật vật đến cực điểm.
"Là ngươi! Là ngươi cướp đi sủng ái của Hoàng Thượng! Là ngươi! Là ngươi! Yêu phi!"
Cung Huyền Thanh cười lạnh, cúi người xuống muốn nhìn thật rõ dung mạo của người kia, kì thực dung mạo của Lệ phi cũng được coi thượng đẳng, lại vì trái tim đố kị kia mà bị hủy hoại.
"Chỉ vì như vậy, mà ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết?"
Cung Huyền Thanh vẫn cười, trong hoàng cung này, sủng ái của Hoàng đế là thứ khó giữ được nhất, lẽ nào Lệ phi lại không hiểu sao.
"Hắn...!Ánh mắt hắn nhìn ngươi quá đặc biệt, ta đố kị, ta hận không thể giết ngươi!"
Lệ phi lại muốn tránh thoát, thị vệ kia vẫn gắt gao đem người bắt lại, nhưng cũng rất vất vả, bởi vì Cung Huyền Thanh nhìn thấy giọt mồ hôi trên thái dương hắn đã chảy tới dưới cằm.
"Ngươi yêu hắn?"
Cung Huyền Thanh nhíu mày, khóe miệng thu lại nụ cười lạnh, bởi vì nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Lệ phi dần chảy xuống nước mắt, tựa như lúc nàng ta mất đi hài tử để dựa vào.
Cung Huyền Thanh không đợi được đáp án, nhưng nước mắt của Lệ đã nói cho nàng tất cả.
"Nhưng cũng là người ngươi yêu nhất, đưa ngươi vào đây không có một chút do dự."
Cung Huyền Thanh