Ngày hôm sau, Cung Huyền Thanh liền cùng cung nữ và ma ma của Thừa Thiên Cung tới Phượng Loan Cung thỉnh an Nam Thiển Mạch.
Kiệu mới hạ xuống, nàng đã thấy hai cánh cửa đỏ son rộng mở, nơi này là Phượng Loan Môn để tiến vào Phượng Loan Cung, ở bên trong chính là nữ nhân trong truyền thuyết của Nam Sở Quốc, một đời hiền hậu, Nam Thiển Mạch.
Khóe miệng Cung Huyền Thanh gợi lên nụ cười nhàn nhạt, trên người nàng mang cung bào khổng tước cam chỉ bạc, thêu hoa thủy tiên.
Nàng để cung nhân đỡ lấy, lướt qua Phượng Loan Môn đỏ thắm, từng bước từng bước tao nhã đi tới Phượng Loan điện, liền nhìn thấy, nữ nhân kia mang một thân cung trang đen thẫm thêu phượng hoàng mẫu đơn, ngồi trên chủ tọa ở trong điện, đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo cùng an tĩnh, từ từ nhìn tới chỗ mình.
Cung Huyền Thanh vừa ngước nhìn, dung nhan tú nhã xinh đẹp của Nam Thiển Mạch liền đập vào mi mắt, sự phong hoa tuyệt đại kia, khí chất đoan trang tao nhã trong nháy mắt khiến người ta nghẹt thở.
Nàng vốn tưởng rằng dung mạo nổi danh khắp thiên hạ, được người đời ca tụng cả một thế hệ của Nam Thiển Mạch, cũng già đi theo năm tháng, nhưng không hề nghĩ rằng năm tháng không cướp đi nổi một phần mĩ lệ nào của người này, lại còn tăng thêm mấy phần cơ trí cùng phong vận, tỏa ra một loại mị lực thành thục của nữ nhân.
"Thần thiếp Dao phi thỉnh an Thái hậu."
Cung Huyền Thanh cúi đầu hành lễ, nhưng đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng của Nam Thiển Mạch.
Trong nháy mắt, Phượng Loan điện rộng lớn đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
"Bình thân."
Yên tĩnh một lúc lâu, giọng nói của Nam Thiểm Mạch mới đánh vỡ sự trầm mặc, tựa như âm thanh của một dòng suối truyền vào trong tim.
Vòng eo Cung Huyền Thanh lúc này mới thẳng lên, hai tay đặt trước bụng, người hơi cúi xuống, dáng vẻ khiêm tốn ôn thuần, nhưng đuôi lông mày cùng khóe mắt kia vẫn luôn mang theo vài phần quyến rũ.
"Ngồi đi."
Ngữ khí đoan trang ôn hòa hoàn toàn trái ngược hẳn với đôi mắt lạnh lẽo kia, Cung Huyền Thanh nghĩ như vậy.
Nàng theo ý chỉ ngồi vào vị trí đã được chuẩn bị sẵn, trên khay trà có chút điểm tâm cùng một bình trà nóng, Cung Huyền Thanh nhìn một chút, liền hướng về Nam Thiển Mạch mở miệng.
"Ai gia nghe nói ngươi là người Lũng Châu, thân thế cơ cực, thật khổ cho ngươi rồi."
Nam Thiển Mạch ngữ khí vẫn ôn hòa, tuy rằng trên mặt có chút xúc động, nhưng trong đáy mắt hiển nhiên không có sự ôn nhu.
"Được trời cao chiếu cố, rồi được Hoàng thượng ân sủng, bây giờ lại được vào cung, sau này nhất định sẽ tận tâm hầu hạ Hoàng thượng cùng Thái hậu để báo đáp ân tình của Hoàng thượng."
Cung Huyền Thanh lúc nói chuyện mang theo vài phần nức nở, mặt mày trầm xuống, khóe mắt ẩn giấu lệ quang cùng sự ảm đạm, một bộ dạng nhu nhược đáng thương.
"Ừm, Dao phi có thể nghĩ như vậy là rất tốt."
Nam Thiển Mạch ôn nhu nói, hai người khách sáo một lúc, Cung Huyền Thanh cũng giải thích rõ ràng mục đích nàng tới đây.
"Thái hậu, thần thiếp tư chất ngu dốt, ở trong quyển Nữ giới có chỗ không hiểu, có thể nhờ Thái hậu chỉ dạy một chút được không?"
Nam Thiển Mạch vừa nghe xong, liền nhìn thấy Cung Huyền Thanh lấy ra từ trong tay áo rộng lớn bản《 Nữ giới 》do mình đưa tới.
Cung Huyền Thanh nhỏ giọng đọc những chỗ không hiểu, Nam Thiển Mạch cũng một mực kiên nhẫn giải đáp.
Một lúc sau, Cung Huyền Thanh liền lấy sách về, đứng dậy.
"Tạ Thái hậu chỉ dạy, thần thiếp đã hiểu hơn một chút."
Nói xong, nàng hành lễ với Nam Thiển Mạch rồi nói tiếp: "Quấy rầy Thái hậu đã lâu, thần thiếp xin được cáo lui."
Nam Thiển Mạch đáp một tiếng, Cung Huyền Thanh cùng hai cung nữ phía sau rời đi.
Mà lúc này, Vân Nhiễm vốn vẫn ở cạnh đã chứng kiến tất cả, liền mở miệng.
"Quả nhiên là nữ tử tuyệt sắc."
Vân Nhiễm rất ít khen ngợi người khác, đặc biệt là dung nhan của nữ tử, đây mới chỉ là lần thứ hai.
Lần đầu tiên cũng là lần đầu nàng gặp Nam Thiển Mạch, đôi mắt mĩ lệ đến kinh diễm, mà lần này, dung nhan tuyệt sắc thoát tục của người kia cũng khiến người ta vô cùng kinh diễm.
Nam Thiển Mạch trầm mặc một chút, liền mở miệng nói: "Điều tra sao rồi?"
Vân Nhiễm khôi phục lại tinh thần, khom lưng trả lời: "Mấy ngày nay nàng theo ma ma học cung quy, cũng không hề giống như nàng nói mình tư chất ngu dốt, trái lại khả năng tiếp thu rất cao, ma ma chỉ dạy một lần, nàng học hai lần là học xong.
Nàng rất ít chú ý tới những lễ vật Hoàng thượng đưa tới, dường như không thấy hứng thú lắm."
Vân Nhiễm tỉ mỉ bẩm báo, mà ngón tay thon dài của Nam Thiển Mạch có tiết tấu gõ lên bàn trà, tạo ra giai điệu kì diệu, nàng hỏi: "Những lúc không học cung quy, nàng sẽ làm gì?"
"Xem《 Nữ giới 》, đọc sách, thỉnh thoảng sẽ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cử chỉ cũng không khả nghi."
Giám sát mấy ngày, những gì Vân Nhiễm thu thập được để bẩm báo đều là những thứ bình thường hằng ngày, thậm chí cảm thấy cuộc sống của người này rất tẻ nhạt.
Chỉ là ngẫm lại, nàng mới vào cung không có người quen, không có bằng hữu, ngoại trừ tới chỗ Hoàng hậu thỉnh an, nàng ở Thừa Thiên Cung cũng không có ai để hỏi thăm, thực sự đáng thương vô cùng.
"Tiếp tục giám sát, ai gia cảm thấy nữ tử này không đơn giản."
Nam Thiển Mạch ngừng động tác gõ ngón tay lên bàn trà, đôi mắt xinh đẹp kia càng trở nên lạnh giá.
Trùng hợp xuất hiện trên đường tới bãi săn hoàng gia, trùng hợp để Hoàng đế phát hiện, trùng hợp khiến Hoàng đế để tâm như vậy.
Nếu như đúng là trùng hợp, nàng cũng nhất định phải xác nhận là hoàn toàn trùng hợp.
Dù chỉ một tia tính toán, nàng cũng sẽ tìm ra, dù sao người này cũng không thể nào tra ra được thân phận, quá mức nguy hiểm.
"Đúng vậy."
Thừa Thiên Cung.
Ban đêm, Cung Huyền Thanh mỗi ngày đều chờ ở trong cung, nay Văn đế cũng đã đến.
Mấy ngày nay bận bịu triều chính, huống hồ thân thể của mình còn có bệnh tình tái phát, hắn vẫn chưa đến gặp nàng được.
Mà hôm nay thân thể cảm thấy khỏe hơn một chút, liền tới gặp nữ tử mà hắn tâm tâm niệm niệm.
"Dao phi."
Vẫn là ngữ khí ôn tồn lễ độ trước sau như một, Văn đế một thân long bào vàng óng, kéo tay Cung Huyền Thanh ngồi xuống.
Đôi mắt đen giống với Nam Thiển Mạch đến mấy phần kia nhìn thẳng vào Cung Huyền Thanh, khiến Cung Huyền Thanh nghiêng đầu đi.
"Hoàng thượng..."
Nhìn dung nhan tuyệt sắc đang thẫn thờ kia, Văn đế tự biết mình thất lễ, cười khan mấy tiếng.
Hắn cho những cung nhân bên người lui xuống, nắm lấy đôi tay mềm mại kia trong lòng bàn tay mình, ở đó truyền đến độ ấm làm người ta an tâm.
"Dao phi, ngươi là người đầu tiên trẫm mới gặp một chút liền động tâm không thôi."
Một câu nói nãy đã