Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Bên trong tẩm cung cực kì khô nóng, mà âm thanh lành lạnh của Cung Huyền Thanh lại vì nơi tẩm cung này mà lại tăng thêm mấy phần mát mẻ.
"Thái hậu không phải người ngoài..."
Thanh âm của nàng vang vọng bên tai Nam Thiển Mạch, người kia không có nhìn mình, không biết có phải do ánh lửa không, mà nàng lại cảm thấy khuôn mặt tái nhợt kia của Cung Huyền Thanh trong nháy mắt ửng hồng.
"Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không phải người ngoài."
Nam Thiển Mạch khẽ cười nói, mà Cung Huyền Thanh lại hạ thấp mắt, nói: "Thần thiếp không muốn để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng như quỷ này của thần thiếp."
Nam Thiển Mạch cũng không dây dưa với vấn đề này nữa, thấy nàng ấy dù nóng như vậy vẫn còn quấn kín chăn, sợ là hàn tật này quả thực không nhẹ, liền mở miệng nói: "Sao lại không truyền Ngự y?"
Cung Huyền Thanh lúc này mới nhìn về phía Nam Thiển Mạch, than nhẹ một tiếng, nói: "Mời Ngự y cũng vô dụng."
Nam Thiển Mạch khẽ nhíu mày, hỏi: "Lời này nghĩa là sao?"
"Thái hậu, thực không dám giấu giếm, bệnh này từ lúc trong bụng mẹ đã có.
Mẫu thân của thần thiếp trước khi gả cho phụ thân đã là người trong giang hồ, lúc chém giết cùng kẻ thù lại trúng võ công chí âm chí hàn, sau đó liền lưu lại mầm bệnh, sau khi sinh ra thần thiếp thì bệnh cũng theo đó rơi xuống trên người thần thiếp, tìm lương y khắp nơi cũng không trị được, đều nói bệnh này đã thấm vào tận xương máu, không cách nào trừ tận gốc."
Cung Huyền Thanh không cần suy nghĩ cũng nói vô cùng trôi chảy, thêm vào dáng vẻ nhu nhược đau thương, thật là khiến người ta không có cách nào nghi ngờ những gì nàng nói, nhưng dù sao Nam Thiển Mạch cũng không phải người thường.
"Ra vậy...!Những năm này thực sự là khổ cực cho ngươi rồi, đại phu bên ngoài giang hồ không thể so được với Ngự y trong cung, sao không để bọn họ thử xem, chắc chắn sẽ có chút biện pháp."
Nam Thiển Mạch đương nhiên cũng không hoàn toàn tin lời Cung Huyền Thanh, người nhà nàng đã chết, không có chứng cứ, nàng tất nhiên muốn nói cái gì cũng được.
"Nếu vậy...!thử một chút xem sao!"
Cung Huyền Thanh hạ thấp mắt, nàng biết Nam Thiển Mạch không phải người dễ dàng lừa gạt như vậy, chỉ hi vọng những Ngự y trong cung này không nhìn ra được đầu mối.
Nam Thiển Mạch cười cười, nghiêng thân đưa tay giúp Cung Huyền Thanh đắp lại chăn trên người, khoảng cách rất gần, Cung Huyền Thanh thậm chí có thể nhìn thấy giọt mồ hôi nhỏ trên cổ Nam Thiển Mạch, còn có thể cảm thụ được nhiệt độ của nàng, hương vị của nàng.
Tay Cung Huyền Thanh từ trong chăn dò ra, kéo Nam Thiển Mạch lại gần, đầu liền chôn ở trong cổ Nam Thiển Mạch.
Nam Thiển Mạch cả kinh, cảm giác được trên người Cung Huyền Thanh truyền tới nhiệt độ lạnh lẽo, tựa như người này đã ở trong tuyết đông rất lâu vậy, trong phút chốc, nàng lại không hề nghĩ đến việc đẩy nàng ấy ra, tùy ý để nàng ấy ôm, xua đi khô nóng bên trong phòng.
"Thái hậu, thân thể của người rất ấm áp."
Cung Huyền Thanh là thật sự cảm thấy thân thể Nam Thiển Mạch ấm áp, nàng lơ đãng ôm chặt một chút, thậm chí có thể cảm giác được người trong lòng cứng ngắc không biết làm thế nào.
Nàng rất yêu thích hương thơm trên người Nam Thiển Mạch, bây giờ lại càng yêu thích nhiệt độ ấm áp kia, giống như đã giảm bớt được sự lạnh lẽo của kinh mạch.
"Dao...!Dao phi?"
Cung Huyền Thanh nhắm hai mắt lại, làm như không nghe thấy Nam Thiển Mạch gọi, đầu liền tựa ở trên cổ Nam Thiển Mạch, hơi thở phả vào cổ Nam Thiển Mạch, mang đến một trận cảm giác tê dại.
"Dao phi, buông ai gia ra."
Nam Thiển Mạch cảm giác được cỗ hơi thở ấm áp phả ra kia không chỉ khiến cổ của nàng tê dại, mà còn chạm tới cả dây thần kinh khiến cảm giác tê dại dường như đã truyền đến tận trong tim, nàng muốn rời khỏi cái ôm của người này, xua đuổi đi loại cảm giác xa lạ này.
"Thái hậu...!Thần thiếp lạnh..."
Không biết là vô tình hay là cố ý, môi Cung Huyền Thanh khẽ đóng mở ở trên cổ Nam Thiển Mạch.
Bờ môi mềm mại kia quét qua da thịt trên cổ, cả người Nam Thiển Mạch đều rùng mình một cái, không còn nghĩ đến chuyện người kia bị bệnh, tránh khỏi cái ôm của nàng, sau đó ra vẻ trấn tĩnh giúp Cung Huyền Thanh kéo chăn lên.
"Nghỉ ngơi cho tốt, ai gia đi truyền Ngự y."
Không biết là bởi vì quá nóng hay là vì nguyên nhân gì, hai gò má Nam Thiển Mạch đỏ một mảnh.
Chỉ là đôi mắt thanh lãnh hàn tuấn cùng khí chất đoan trang kia cũng khiến người ta không nhìn ra được nội tâm của nàng đang quẫn bách.
Cung Huyền Thanh nhìn dáng vẻ người kia chạy trối chết, lơ đãng nở nụ cười, khóe mắt lướt qua một tia giảo hoạt.
Chờ Nam Thiển Mạch đi ra, Vân Nhiễm bắt đầu tiến lên, nhìn khuôn mặt Nam Thiển Mạch đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi mỏng, liền biết bên trong nóng đến mức nào.
"Truyền Ngự y."
Nam Thiển Mạch chỉ lạnh lùng nói một câu rồi đi ra, lúc này mới có thể hít thở không khí mát mẻ, giống như được sống lại vậy.
"Thái hậu, sao rồi?"
Vân Nhiễm cùng Nam Thiển Mạch đi tới một góc tới râm mát xong mới mở miệng.
"Nói một chút chuyện hoang đường, yêu phi."
Yêu phi, đây là lần thứ hai Nam Thiển Mạch đánh giá Cung Huyền Thanh như thế, tay vô tình sờ về phía cổ, nơi mới vừa bị bờ môi Cung Huyền Thanh quét qua, dường như ở đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Cung Huyển Thanh.
"Cho Ngự y đến xem nàng, liền biết nàng trong hồ lô bán thuốc gì."
Tay Nam Thiển Mạch còn đặt ở trên cổ, hành động vô ý này nàng không phát hiện, nhưng Vân Nhiễm lại phát hiện.
"Thái hậu, cổ có sao không?"
Vân Nhiễm vừa nói như thế, Nam Thiển Mạch mới lập tức đem tay để xuống, lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."
Rất nhanh, Ngự y liền mang theo hòm thuốc đến, theo đến còn có Văn đế.
Thấy Nam Thiển Mạch còn chờ đợi bên ngoài, hắn cũng không tùy tiện đi vào, đi tới trước mặt Nam Thiển Mạch nói: "Mẫu hậu, Dao phi sao rồi?"
Nam Thiển Mạch giản lược nói qua sự tình của Cung Huyền Thanh, Văn đế liền nhíu chặt lông mày, lo âu nhìn về phía cửa lớn đóng chặt kia.
Cung Huyền Thanh nhìn lão Ngự y đi tới, thấy thân thể hắn lọm khọm, râu tóc trắng như tuyết, dáng vẻ mang theo hòm thuốc cũng có chút vất vả, trong lòng cũng an tâm hơn.
"Làm phiền."
"Nương nương đa lễ."
Cung Huyền Thanh đưa tay ra, lão Ngự y đem một sợi chỉ hồng thắt ở trên cổ tay Cung Huyền Thanh, hai ngón tay dò về một đầu khác của sợi chỉ hồng, im lặng hồi lâu, chỉ thấy lông mày hoa râm của hắn nhíu lại rồi giãn ra, nhíu lại rồi giãn ra, sau vài lần sau, rốt cục mở miệng.
"Nương nương...!Hàn tật này của người, lão thần chưa từng gặp, kinh mạch giống như là bị đông cứng vậy..."
Cung Huyền