"Ngươi không sao là tốt rồi..."
Cung Diệc Hàn để mặc người kia ôm mình, cảm thụ nhiệt độ lúc nào cũng cao hơn mình một chút của người kia, lần đầu tiên ở trong đêm lạnh, cảm thấy an tâm.
"Cung Khúc Úc..."
Cung Diệc Hàn sợ thương tích của người kia rách ra, nhưng người kia cứ luôn ôm lấy mình không tha, điều này khiến nàng cũng có chút khó xử.
"Để ta ôm một cái..."
Cung Khúc Úc vẫn ôm Cung Diệc Hàn, vẻ mặt thường ngày hồ mị không đứng đắn, dưới ánh trăng lại trở nên âm u.
Cung Diệc Hàn đưa tay ra ôm lưng Cung Khúc Úc, nhẹ nhàng đem nàng kéo vào trong ngực, nàng cũng không biết, hóa ra mình đối với Cung Khúc Úc xấu xa này cũng có lòng tốt như vậy.
"Diệc Hàn...!Có phải ngươi rất ghét ta không?"
Cung Khúc Úc mở miệng cười hỏi, bản thân nàng xấu xa, tất nhiên nàng hiểu rõ, nhất là đối với Cung Diệc Hàn, thái độ cùng hành vi lại đặc biệt xấu xa.
"Ừm."
Cung Diệc Hàn hầu như không chút do dự, đáp án cũng không dây dưa dài dòng, quả thực là phù hợp với tính cách lạnh lẽo nhưng thẳng thắn kia của nàng, Cung Khúc Úc nghĩ như vậy rồi nói.
"Thực sự vô tình a, có điều như vậy cũng tốt."
Cung Khúc Úc cười khẽ thở dài một cái, cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Cung Khúc Úc, Cung Diệc Hàn cũng biết khóe miệng người kia đang gợi lên nụ cười phóng đãng thường ngày.
"Có cái gì tốt?"
Cung Diệc Hàn buồn bực, người này chắc là trúng độc nên choáng váng rồi? Sao bị người ta chán ghét cũng cảm thấy tốt.
Lúc này Cung Khúc Úc rời khỏi vòng tay Cung Diệc Hàn, cặp mắt xinh đẹp hồ mị đến câu người kia thẳng tắp nhìn chằm chằm Cung Diệc Hàn, dường như muốn thăm dò vào tận trong linh hồn của nàng, xem tất cả bên trong linh hồn nàng.
"Bởi vì điều này chứng minh, trong lòng Diệc Hàn ta còn có một vị trí."
Cung Khúc Úc nói xong, khóe mắt nổi lên một tia lệ quang, nhưng Cung Diệc Hàn lại không nhìn thấy, chỉ cười lạnh một tiếng, tiếp tục giúp Cung Khúc Úc băng bó, động tác thông thạo tỉ mỉ, xong, còn giúp Cung Khúc Úc mặc lại y phục của nàng.
"Ngươi biết không?"
Cung Khúc Úc chỉ nói ba chữ, nhưng nghẹn ngào lên, Cung Diệc Hàn giương mắt nhìn lại, người kia đỏ cả vành mắt, dường như nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Cung Khúc Úc yếu ớt như vậy.
"Ta ở đây."
Cung Diệc Hàn không biết an ủi người khác ra sao, nàng biết Cung Khúc Úc cần bầu bạn, vì vậy chỉ là ngăn ngắn nói ba chữ, lại làm cho nước mắt Cung Khúc Úc chảy xuống.
"Ngươi chính là hỗn đản* như vậy, ôn nhu, lại tàn nhẫn."
*hỗn đản (混蛋): nghĩa Anh là bastard/scoundrel, tức là kiểu khốn nạn, khốn kiếp, vô lại í =)) Mình cũng muốn sửa cho thuần Việt hơn nhưng mình nghĩ những từ đó nghe hơi nặng nề nên mình giữ nguyên, ai nghĩ ra từ gì thuần Việt hợp lí hơn thì có thể thử góp ý cho mình nhé
Cung Khúc Úc lắc lắc đầu, không nhìn Cung Diệc Hàn, mà Cung Diệc Hàn tất nhiên cũng không hiểu rõ nàng muốn nói gì.
"Năm ấy khi ta mười sáu tuổi..."
Cung Khúc Úc chỉ nói vài chữ, lại co hai đầu gối lên, ôm chặt chính mình, như vừa sợ lại bất lực, hé miệng, nhưng không nói ra được gì, đôi môi khẽ run.
"Cung Khúc Úc, ta ở đây, không muốn nói, vậy đừng nói nữa."
Cung Diệc Hàn biết Cung Khúc Úc không giả vờ, làm sát thủ, diễn kỹ* của các nàng có thể rất tốt, đặc biệt là Cung Huyền Thanh, thế nhưng nàng biết Cung Khúc Úc chưa bao giờ để lộ ra loại thần thái yếu đuối này.
*diễn kỹ: khả năng, kĩ thuật diễn xuất
"Năm ấy ta mười sáu tuổi...!Chấp hành một nhiệm vụ..."
Cung Khúc Úc dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đánh không lại người kia...!Sau đó hắn..."
Cung Diệc Hàn nhìn con ngươi Cung Khúc Úc không ngừng co rút lại, trong lòng tê rần, tuy rằng tính tình nàng lạnh lùng, nhưng cũng không phải một khối đầu gỗ lạnh lẽo, nàng nghiêng người ôm lấy Cung Khúc Úc, nói: "Suỵt...!Đừng nói nữa."
Cung Diệc Hàn cảm giác được người kia chăm chú nắm lấy y phục của mình, giống như bắt lấy được một nhành cỏ cứu mạng cuối cùng.
"Sau đó ta giết chết hắn...!Ngay lúc hắn nằm ở trên người ta..."
Cung Khúc Úc nhếch miệng lên một nụ cười cực kì lạnh lẽo, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại cuồn cuộn chảy ra nhiệt lệ.
"Đừng nói nữa."
Trong lòng Cung Diệc Hàn tê rần, nàng vẫn biết Cung Khúc Úc rất hỗn đản, nhưng nàng lại không hề nghĩ rằng, nàng ấy đã phải trải qua chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.
"Ngươi biết không...!Diệc Hàn...!Lần từ nhiệm vụ kia trở về, là bát canh nóng kia của ngươi đã cứu vớt ta..."
Có lẽ Cung Diệc Hàn không nhớ rõ, thế nhưng Cung Khúc Úc lại nhớ rất rõ ràng, ngày ấy mình trở về, vẻ mặt hoảng hốt, trên người quần áo xốc xếch, như thể bị đánh rơi mất hồn phách, thẳng tắp đi trở về phòng của mình, trong lòng chỉ có ý nghĩ muốn chết đi, nhưng Cung Diệc Hàn đã đến, bưng theo một bát canh nóng.
【 Đói bụng không? Ăn rồi, liền không lạnh nữa.
】
Đây là lời Cung Diệc Hàn nói với nàng, tựa như trong đêm tối, bắt được một ánh rạng đông.
【 Diệc Hàn...!Ta rất bẩn...!】
Cung Khúc Úc vĩnh viễn nhớ tới, người kia ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo một nụ cười, chẳng khác nào nguyệt quang tiên tử, vô cùng ôn nhu.
【 Đi thôi, ta giúp ngươi nấu nước nóng tắm rửa.
】
Cung Diệc Hàn bỗng nhiên nhớ tới, thật sự có một đêm như vậy, người kia quần áo tả tơi trở về, mình nhìn thấy nàng ăn mặc đơn bạc như vậy, liền đưa qua một bát canh nóng.
"Ta không phải cố ý muốn đối nghịch cùng ngươi...!Ta là một người dơ bẩn như vậy, ta không muốn làm bẩn ngươi, nhưng lại cũng không nhịn được muốn tới gần ngươi...!Bởi vì ngươi là ánh rạng đông duy nhất của ta..."
Cung Diệc Hàn nới lỏng cái ôm, nhìn nước mắt cùng sự yếu đuối trong mắt người kia, nàng đưa tay xóa đi nhiệt lệ bên khóe mắt nàng ấy.
"Cung Khúc Úc, ta ở đây."
Cung Khúc Úc cắn chặt môi dưới, không để tiếng ngẹn ngào của chính mình thoát ra.
"Diệc Hàn, ngươi quả nhiên là tên hỗn đản, vừa ôn nhu lại tàn nhẫn."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.
"Hoàng hậu nương nương, Vũ phi nương nương vẫn đang đợi."
Thúy Nhi hạ thấp lông mày, khó xử nói một câu, người kia ở bên ngoài đợi suốt hai canh giờ, cũng không nhúc nhích, mùa thu trời lạnh, còn tiếp tục như vậy, sợ là xảy ra chuyện lớn.
Ca Thư Sính rũ mắt, trong tay cầm trà nóng mới có thể xua đuổi ý lạnh, người kia còn không định rời đi sao?
"Vậy để cho nàng chờ, bản cung không gặp."
Nói xong, đặt trà nóng cầm trong tay xuống, tiếp tục nhìn về phía quyển sách trên tay, nhưng buồn cười chính là, dĩ nhiên một chữ nàng cũng xem không vào, trong lòng không khỏi lo lắng.
Thúy Nhi đáp một tiếng, liền ra ngoài, không lâu sau, Thúy Nhi lại chạy trở về, nói: "Nương nương, Vũ phi té xỉu!"
Ca Thư Sính vừa nghe vậy, mí mắt giật lên, lập tức nói: "Đem nàng đỡ vào, truyền thái y!"
Thúy Nhi cùng một đám cung nữ hợp lực đem Vũ phi nhấc vào, ngủ ở trên phượng tháp của Ca Thư Sính, rồi Thúy Nhi lập tức rời Trường Thanh Cung đi mời thái y.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Ca Thư Sính cùng Vũ phi, người kia lạnh đến sắc mặt đỏ lên, màu môi trắng xám, nàng đau lòng đặt tay lên mặt nàng ấy, trong tay hoàn toàn lạnh lẽo.
"Tội gì..."
Ca Thư Sính thấp giọng nói một câu, mà người kia nhắm mắt lại, nhưng hơi mở miệng ra.
"Sao nàng lại phiền lòng?"
Vũ phi mở hai mắt, đôi mắt linh động nhìn vào Ca Thư Sính, chẳng khác nào một cây đao đâm thẳng vào bên trong trái tim.
"Ngươi giả bộ?"
Ca Thư Sính nhíu mày lại, nhất thời trong lòng sinh tức giận, nhưng khi tay của Vũ phi đặt ở trên tay của nàng, tức giận trong lòng lại hoàn toàn biến mất, bởi vì tay nàng ấy cực kì lạnh lẽo.
"Ta nhớ nàng..."
Vũ phi vẫn to gan mà ngay thẳng như vậy, khiến trái tim Ca Thư Sính dừng lại, lập tức lui lại vài bước.
"Bây giờ ngươi liền rời đi."
Vũ phi dừng lại, từ trên giường ngồi dậy, nói: "Nàng đang trốn tránh."
"Bản cung không có."
Vũ phi xuống giường, từng bước áp sát Ca Thư Sính, nhưng Ca Thư Sính lại cũng liên tục lui lại mấy bước, như trông thấy hồng thủy mãnh thú gì.
"Ta chỉ là...!yêu thích nàng thôi, nàng cần gì phải sợ hãi..."
Vũ phi dừng bước, cúi đầu, trong con ngươi một mảnh âm u.
"Nếu nàng ghét ta, ta không gặp nàng nữa là được."
Vũ phi lướt qua bên cạnh Ca Thư Sính, khiến tay áo của nàng lướt qua da thịt Ca Thư Sính, tay Ca Thư Sính cử động, câu lấy ngón tay của Vũ phi.
Vũ phi dừng bước, nàng có thể cảm giác được ấm áp trong lòng bàn tay Ca Thư Sính, thế nhưng nàng ấy chỉ là dùng tay nắm chặt lấy ngón tay của mình, giống như cách nàng ấy khiếp sợ đối với ái tính.
"Bản cung không ghét ngươi."
Ca Thư Sính chỉ yếu ớt nói một câu, quay đầu lại, nhìn về phía Vũ phi.
"Chỉ là thứ tình cảm này không đúng, ngươi và ta đều là nữ tử, chúng ta còn là thê thiếp của Hoàng thượng."
Ca Thư Sính ôn nhu nói, nhưng Vũ phi vừa nghe vậy, nàng vốn đang nhu thuận lại tránh khỏi tay Ca Thư Sính.
"Nàng nói đúng, nàng và ta đều là nữ tử, còn là thê thiếp của Hoàng thượng, nhưng nàng nói sai một chuyện, tình cảm không phân đúng hay sai, Ca Thư Sính nàng biết không, nàng đang phủ nhận tình cảm của ta, lại càng đang vũ nhục tình cảm của