Chuông tang vang lên từ hoàng cung Nam Sở Quốc, vang vọng toàn bộ Kim Lạc Thành, nhân dân sau khi nghe được, đều hai mặt nhìn nhau, rất nhanh liền hướng về phía hoàng cung quỳ xuống.
Tầng tầng tuyết trắng, dường như cũng đang vì Văn đế mà tiếc thương.
Cung Huyền Thanh đi tới trước Càn Hòa Cung, tất cả binh lính, thái giám cùng cung nữ đều quỳ xuống, từng được nhận ân huệ của Văn đế, lại càng bật khóc.
Cung Huyền Thanh từng bước một đi về trước, lưu lại từng vết chân rõ ràng, đến trước cửa, nàng lại không có sức đẩy cửa ra, trong phút chốc, Cung Huyền Thanh cảm thấy tiếc thương vì nam nhân kia, cũng lại sợ nhìn thấy dáng vẻ bi thương của Nam Thiển Mạch.
"Nương nương?"
Ninh Nhi khẽ gọi Cung Huyền Thanh một tiếng, Cung Huyền Thanh phục hồi tinh thần lại, chỉ khẽ đáp lời, liền đẩy cửa ra, bên trong hoàn toàn tĩnh mịch, cung nữ thái giám đều quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh một tiếng.
Mà Hoàng hậu Ca Thư Sính cùng Phong Thừa Ân lại quỳ gối bên mép giường, Ca Thư Sính nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay đã lạnh như băng của Văn đế, Cung Huyền Thanh giương mắt nhìn lại, mặt Văn đế bịt kín một tấm vải trắng, đã không còn nhìn thấy người ôn nhu kia nữa.
Cung Huyền Thanh nhìn về phía Nam Thiển Mạch, nàng yên tĩnh đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn tất cả, cặp mắt kia nhuộm âu sầu, để lộ ra vẻ miễn cưỡng không thể chịu nổi, cuối cùng chỉ hóa thành lạnh lẽo, che giấu tất cả tâm tình.
"Báo cho tất cả đại thần cùng phi tử hậu cung, mặc đồ đay trắng bảy ngày, ngay hôm nay đến Đại Phạm Cung quỳ lạy, cấm uống rượu ca vũ, ngừng nghị luận triều chính, cả nước tưởng niệm."
Âm thanh Nam Thiển Mạch rất lạnh, như đến từ tận sâu trong bóng tối, lạnh lẽo thấu xương.
Nàng quay đầu, phát hiện Cung Huyền Thanh vẫn luôn nhìn mình, Nam Thiển Mạch hạ thấp mắt, nước mắt ở trong con ngươi biến mất.
"Vân Nhiễm, để Lễ bộ chuẩn bị tang lễ, cùng đại điển đăng cơ."
Nam Thiển Mạch vẫn tiếp tục phân phó những chuyện cần làm, giống như trời có sập xuống, nàng cũng phải chống đỡ, ngay cả thời gian để nàng thương tâm, cũng không có.
Nam Thiển Mạch vừa vặn muốn rời khỏi Càn Hòa Cung, nàng thậm chí không dám nhìn Văn đế thêm chút nào nữa, lúc lướt qua bên người Cung Huyền Thanh, nàng cũng không ngừng lại, biết Cung Huyền Thanh đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ ống tay áo của nàng lại, ống tay áo rộng lớn kia bị lôi kéo ra một đường cong, lộ ra nắm đấm nắm chặt trong tay áo, cùng hết thảy ẩn nhẫn.
"Thái hậu, thần thiếp có thể giúp được gì không?"
Cung Huyền Thanh thanh thanh lãnh lãnh, không có thương tâm, chẳng có bi ai, nhưng tràn đầy đau lòng đối với Nam Thiển Mạch.
"Ngươi...!Cố gắng ở cạnh Hoàng hậu."
Nam Thiển Mạch chậm rãi mở miệng, thậm chí không quay đầu nhìn về phía Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh giống như một lưỡi dao sắc, có thể dễ dàng mở ra lỗ hổng yếu đuối của nàng, nhưng vào thời điểm này, yếu đuối là thứ vô dụng nhất, Nam Thiển Mạch nàng, không cần.
Nam Thiển Mạch bước ra một bước, nhưng tay của người nọ lại không thả tay áo của mình ra, lúc Nam Thiển Mạch quay đầu lại, người kia mới buông tay ra.
"Thần thiếp, vẫn sẽ luôn ở đây."
Cung Huyền Thanh thấp giọng nói một câu, trong lòng Nam Thiển Mạch khẽ động, không nhìn Cung Huyền Thanh nữa, cùng Vân Nhiễm rời khỏi Càn Hòa Cung.
Cung Huyền Thanh cùng Ninh Nhi đi tới phía sau Hoàng hậu, hướng về phía Văn đế quỳ xuống, dập đầu một cái.
Ca Thư Sính không khóc, Phong Thừa Ân cũng không khóc, cũng không phải là bọn họ không thương tâm, có lẽ chỉ là ở trong cung này, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Ca Thư Sính không lên tiếng, mà Phong Thừa Ân chỉ quỳ ở đó, ánh mắt đờ đẫn, giống như bị rút đi linh hồn.
Cung Huyền Thanh gặp rất nhiều người chết, hơn nữa rất nhiều đều là chết ở trên tay mình, nàng chưa từng thấy bởi vì một kẻ đã chết mà khiến những người khác thương tâm, bây giờ vừa thấy, hóa ra là như vậy.
Có lẽ nàng cũng bắt đầu hiểu, tại sao người trong giang hồ đều đối với Tuyệt Âm Các đòi đánh đòi giết.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Đại Phạm Cung.
.
ngôn tình hoàn
Một quan tài nạm vàng có khắc kinh văn đặt ở ngay chính giữa Đại Phạm Cung, bên quan tài có hai người quỳ, Hoàng hậu Ca Thư Sính một thân trắng thuần, cùng Thái tử Phong Thừa Ân.
Đứng một bên khác quan tài chính là Nam Thiển Mạch toàn thân áo trắng, bỏ xuống hết thảy đồ trang sức, không nhiễm chút son phấn, nàng đứng một bên quan tài, lạnh lùng nhìn quần thần cùng phi tử hậu cung cúi đầu quỳ.
Ở đây nàng là người duy nhất không cần quỳ, nhưng điều này cũng biểu lộ rõ, nỗi bi ai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cung Huyền Thanh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Thiển Mạch, ánh mắt người kia lưu lại ở trong quan tài mở rộng, nằm ở nơi đó là nhi tử của nàng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Cung Huyền Thanh, Nam Thiển Mạch chuyển mắt qua, nhìn về phía Cung Huyền Thanh, ánh mắt hai người chạm nhau, như có nhiều chuyện đều không nói ra được.
"Vương gia Phong Tử Dạ đến —— "
Lúc Phong Tử Dạ chạy đến, đêm đã khuya, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì mệt mỏi mất đi huyết sắc, lướt qua bách quan trong triều, đi tới trước linh cữu, cầm lấy ba nén nhang, quỳ xuống bái một cái, đem hương cắm vào, đi tới một bên.
"Hoàng hậu nương nương, xin nén bi thương."
Phong Tử Dạ trầm thấp nói một tiếng, sau đó đi tới một bên khác, quay về Nam Thiển Mạch nói: "Hoàng tẩu, xin nén bi thương."
Nam Thiển Mạch khẽ khom người đáp lễ, nói: "Vương gia có tâm."
Phong Tử Dạ quay đầu, chậm rãi nhìn những người đang cúi đầu, có vài người là huynh đệ của Phong Kỳ Chấn, đã được cho đất phong làm vương một phương, chỉ là những người này không có binh quyền, hơn nữa dưới sự chèn ép và giám thị của Nam Thiển Mạch, đã sớm không còn dã tâm vốn có, hắn cũng không khỏi cảm thán thủ đoạn của Nam Thiển Mạch.
Hắn tiến cung, không chỉ Đại Phạm Cung, cả hoàng cung đều che kín trọng binh, hơn nữa còn do Trấn Quốc Tướng quân Tề Anh Đạo tự mình giữ cửa, cho dù muốn phản, cũng không làm được.
Phong Tử Dạ quỳ trước quần thần, giúp Phong Kỳ Chấn thủ linh*.
*thủ linh: túc trực bên linh cữu
"Tuyên chỉ đi!"
Nam Thiển Mạch thấy người đã đến đông đủ, bên trong Đại Phạm Cung rộng lớn mà tĩnh lặng, đã mở miệng.
Lúc này, Võ Thừa tướng Điền Ngự bưng hộp trên tay, đi tới trước mặt quần thần, để mọi người nhìn rõ ấn sáp của Văn đế trên hộp.
Điền Ngự mở ấn sáp, đem hộp giao cho thái giám, cầm lấy chiếu thư bên trong, chậm rãi đọc lên.
Tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, đế vương tiếp theo là Thái tử Phong Thừa Ân mới có sáu tuổi, Nam Thiển Mạch tiếp tục phụ chính, mà Văn Võ Thừa tướng cùng Trấn Quốc Tướng quân thành đại thần phụ chính.
Di chiếu vừa ra, phía dưới đã nghị luận sôi nổi, lúc này một lão thần đi ra, quỳ gối trước linh cữu, nói: "Thái tử đã có Văn Võ Thừa tướng cùng Trấn Quốc Tướng quân ba vị đại thần phụ chính, vì sao Thái hậu vẫn muốn phụ chính? Hẳn là có ý định nhiếp chính?"
Lời này vừa nói ra, bên dưới hoàn toàn yên tĩnh, hiển nhiên mọi người đều có ý nghĩ này, có điều dám nói ra, cũng chỉ có lão thần tử này.
Nam Thiển Mạch nhận ra hắn, lúc trước loạn thân vương phản đối mình tham gia, sau đó bình định