Lộ Vân Hổ mấy ngày nay cũng là đi chỗ nào đều vui tươi hớn hở, đối Lạc Nhất Nhất nói: "Ha ha, hiện tại lão tử sống lưng có thể thẳng thắn, người trong tay đều có thể vượt qua thành minh chủ, tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, có chuyện gì, nói một tiếng, Long Hổ Thành ta tuyệt đối nghiêm túc tuân theo". Lạc Nhất Nhất cười nói: "Lộ thành chủ nói nghiêm trọng rồi, tin tưởng lấy thực lực của Lộ thành chủ, them một thời gian, Long Hổ Thành nhất định sẽ trở thành thành đệ nhất đại lục Phong Vân"
Lộ Vân Hổ say mê nói: "Hắc hắc... Có hiện tại trang bị, là nên phát triển phát triển. Không cần gọi gì Lộ thành chủ, kêu ta Lộ đại ca thì tốt rồi, ta Lộ Vân Hổ chính là người nha đầu ngươi, khối bài tử này là tín vật Long Hổ Thành chúng ta, hiện tại tặng cho ngươi, có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc nói." Lạc Nhất Nhất tiếp nhận bài tử tối đen tỏa sáng, trên bài tử có một cái điêu khắc hình Phượng, chính là đầu Phượng có chút kỳ quái.
Bài tử nhìn qua có niên đại cổ xưa. Lạc Nhất Nhất đang lo lắng muốn hay không thu, Lộ Vân Hổ ha ha cười nói: "Cầm đi, coi như là cái tín vật, nhìn đến khối bài tử này, người Long Hổ Thành biết là người một nhà, ta không cần nó, ở Long Hổ Thành, ai không biết lão tử a." Lạc Nhất Nhất không hề từ chối, chắp tay nói: "Ta đây liền cám ơn Lộ đại ca."
Lúc này Lộ Vân Long vẫn không lên tiếng mở miệng nói: "Hiện tại thực lực Long Hổ Thành tuy rằng đại tăng, nhưng là còn không thể nóng lòng phát triển, chỉ có thể âm thầm chậm rãi lớn mạnh, không dẫn người chú ý, khó bảo toàn người khác sẽ trực tiếp đem chúng ta bóp chết." Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, nàng tin tưởng ánh mắt của Lộ Vân Hổ, hơn nữa Lộ Vân Long trầm ổn, Long Hổ Thành lớn mạnh là thời gian sớm muộn mà thôi.
Hai ngày sau, Lộ Vân Hổ vì ba người Lạc Nhất Nhất cử hành một bữa tiệc tiễn đưa long trọng, cáo biệt người Long Hổ Thành, ba người Lạc Nhất Nhất tiếp tục đi về hướng bắc. Lạc Nhất Nhất thành một cái truyền kỳ ở Long Hổ Thành sau Lộ Vân Hổ và Lộ Vân Long.
Phong Liệt tuy rằng không biết làm sao có thể tìm được Xích Ly Thảo, nhưng hắn biết ở đại lục Phong Vân nơi rét lạnh là Bắc Bộ dựa vào dãy núi Vân Đỉnh. Dãy núi Vân Đỉnh cũng như tên của nó cao ngất trong mây, phía dưới là rừng rậm xanh um tươi tốt, mặt trên là tuyết đọng bốn mùa không tan, tính hung hiểm so với Tử Vong Chi Hải của đại lục Tinh Thần chỉ có hơn chớ không kém.
Càng đi về bắc, thời tiết càng lạnh, Lạc Nhất Nhất cơ bản lại ở trong lòng Phong Liệt không ra. Đến Băng Tuyết Thành - tòa thành gần dãy núi Vân Đỉnh nhất, tinh thần Lạc Nhất Nhất rốt cục tỉnh táo. Băng Tuyết Thành trước mắt thật sự là danh phù kỳ thực, kiến trúc đều là băng làm, thời tiết nơi này vốn là rất lạnh, chỉ cần rót vào một chút linh khí, băng này sẽ không hòa tan. Lạc Nhất Nhất cảm giác nàng đã đến một tòa thành thị khắc băng, xa hoa.
Băng Tuyết Thành so với các tòa thành đi qua lúc trước đều phồn hoa náo nhiệt. Trên đường nơi nơi là một ít người đến dãy núi Vân Đỉnh mạo hiểm tầm bảo.Có một tòa nhà giao dịch rất lớn, tên là Tụ Bảo lâu. Nghe nói là hai năm trước thành chủ lấy tòa nhà của mình, cải tạo tân kiến tạo ra nơi này, trở thành nơimạo hiểm giả đến giao dịch.
Bên trong Tụ Bảo lâu tổng cộng có ba tầng, tầng thứ nhất là bình thường, bên trong tựa như đường dành riêng cho người đi bộ, bất luận kẻ nào đều có thể đi vào đào bảo, tầng thứ hai thì cao cấp, muốn vào cửa liền giao mười lượng bạc, tầng thứ ba là cấp đặc biệt, đi vào phải giao một trăm lượng bạc, còn phải cho xem tinh tạp chứa một ngàn lượng hoàng kim tiền vốn. Tự giao dịch thì rút 10% nộp thuế, nếu như cho Tụ Bảo lâu thay bán ra, phải giao 20%.
Người đi Vân Đỉnh thám hiểm cũng phải ở cửa thành giao mười lượng bạc, mới có thểthông hành. Đầu mỗi tháng, Tụ Bảo lâu còn có thể cử hành hội đấu giá quy mô lớn, sau khi giao dịch thành công cũng phải bỏ ra 10% cho Tụ Bảo lâu. Tuy rằng thu phí rất cao, bất quá Tụ Bảo lâu hứa hẹn, cam đoan hàng hóa ở bên trong tuyệt đối an toàn. Cho nên rất nhiều người vẫn là nguyện ý tiến hành
giao dịch ở bên trong.
Lạc Nhất Nhất sau khi hiểu biết tình huống, bĩu môi, nói: “ Băng Tuyết Thành này thật đúng là cái tụ bảo thành, thực muốn nhìn một chút thành chủ Băng Tuyết Thành rốt cuộc là thổ tài chủ dạng gì, sẽ vơ vét của cải như vậy." Phong Liệt xem bộ dáng Lạc Nhất Nhất, trong lòng buồn cười, xem ra Nhất Nhất nhà bọn họ không chỉ thích ăn, còn ái tài a.
Ba người nhất trí quyết định đi Tụ Bảo lâu đào bảo trước, lại đi dãy núi Vân Đỉnh. Lầu một thực hỗn độn, đan dược, tinh thạch, huyễn khí cái gì đều có. Bên trong tiếng người ồn ào, chật chội không chịu nổi. Phong Liệt ôm Lạc Nhất Nhất chuẩn bị lên lầu hai, lại phát hiện ánh mắt Mạc Vân đều di không ra, Lạc Nhất Nhất không còn gì để nói: "Sư phụ, vật ở lầu hai ngươi khẳng định càng thích." Mạc Vân gật gật đầu theo kịp, bộ dáng hết nhìn đông tới nhìn tây, cực kỳ giống thổ bao tử vào thành, nhận đến ánh mắt khác thường từ chung quanh, Phong Liệt ôm chặt Lạc Nhất Nhất đi mau hai bước, tạo ra khoảng cách.
Ở lầu hai giao ba mươi lượng bạc, ba người mới vào cửa. Bên trong vờn quanh, người giảm thiếu không còn chật chội. Bên trong, quầy hàng bài bán cũng chỉnh tề rất nhiều, mỗi loại đều quy cùng một chỗ, tưởng mua cái gì, trực tiếp đi đến nơi thuộc loại đó là có thể tìm được rồi. Người ở bên trong cũng rất nhiều, nhưng cũng không la hét ầm ĩ.
Mạc Vân chạy đến nơi có tài liệu luyện khí, đông nhìn tây xem, mãn nhãn ý cười. Lạc Nhất Nhất mắt sắc nhìn nhìn giá, giật nhẹ ống tay áo Mạc Vân, chỉ chỉ giá, Mạc Vân đang ở say mê lập tức thanh tỉnh. Tiền của cả ba người bọn họ cũng chỉ có thể mua hai khối tinh thạch.
Lạc Nhất Nhất tìm đến nhân viên tiếp tân tỏ vẻ nàng muốn bán hàng, nhân viên tiếp tân lĩnh vật phẩm của bọn họ đến nơi phán định giá, Mạc Vân lấy từ không gian giới chỉ ra toàn bộ huyễn khí và Ma đan thu hoạch được ở trên đường đi, ma tinh cũng đều lấy ra, đặt tràn đầy một bàn lớn, làm ánh mắt của nhân viên đều đăng thẳng, tuy rằng vật xuất ra không tính quý trọng, nhưng số lượng nhiều, làm cho người ta nghĩ lầm hắn có phải đánh cướp người khác hay không.
Rất nhanh, Tụ Bảo lâu liền phái người lấy ra bên ngoài bán hộ, vài thứ kia chỉ có thể tiến hành tiêu thụ ở lầu một và lầu hai, không đủ cấp bậc đi lầu ba, làm cho Lạc Nhất Nhất đối lầu 3 càng thêm tò mò.
Ba người ở lầu hai dạo qua một vòng, người Tụ Bảo lâu sẽ đưa tinh tạp đến đây và danh sách giao dịch kim ngạch. Vật do Tụ Bảo lâu bán hộ đều là trải qua phán định, Lạc Nhất Nhất vừa vội cần dùng Tiền, cho nên làm cho giá tiêu hao giảm thấp nhất. Tuy rằng cảm thấy bọn họ thu phí giống hắc điếm, nhưng phục vụ và hiệu suất vẫn là làm cho người ta thực vừa lòng.
Mạc Vân cầm tinh tạp chạy đến chỗ tài liệu luyện khí làm một trận cuồng xoát. Lạc Nhất Nhất và Phong Liệt đối vật bên trong không có hứng thú nhiều lắm, chỉ mua ba hạt châu có thể chống lạnh. Khi bên trong bị xoát không sai biệt lắm, Mạc Vân mới cảm thấy mỹ mãn.
Ba người rất nhanh liền ra Băng Tuyết Thành, đi dãy núi Vân Đỉnh dãy. Trên đường cũng có thể gặp được một ít tốp năm tốp ba tiểu đội mạo hiểm. Buổi tối ở một chỗ tránh gió trên mặt sau triền núi đóng quân dã ngoại, đang lúc Lạc Nhất Nhất hưởng thụ Phong Liệt chuẩn bị bữa tối, một vị đại hán mặt chữ quốc, lưng hùm vai gấu mang theo một tiểu đội nhân mã đi tới, sang sảng nở nụ cười hai tiếng, nói: "Tiểu huynh đệ tay nghề thật không sai, có thể cho huynh đệ chúng ta cũng nếm thử a?"