Yêu Phu Sủng Thê

Quyển 2 - Chương 36: Xích Ly Thảo thức tỉnh


trước sau

Rốt cục, vài ngày sau, lá của Xích Ly Thảo trong hộp gấm giật giật, sáu ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm nó. Chậm rãi, Xích Ly Thảo xoay giật thân mình, mở mắt ra, bị mặt chuột phóng đại trước mắt, dọa thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Vừa mới hồi phục tinh thần, đã bị Lạc Nhất Nhất ôm lên, Lạc Nhất Nhất vui sướng nói: “Ly Nhi, ngươi cuối cùng tỉnh, ta chỉ biết, ông trời sẽ không để người si tình như ngươi vẫn ngủ say, cũng sẽ không để ta đối với ngươi ôm áy náy cả đời.” Lúc này Phong Liệt cũng kích động nhìn Xích Ly Thảo, hoàn hảo, hoàn hảo nó tỉnh lại.

Xích Ly Thảo mê hoặc nhìn nhìn hai người một chuột bên người. Nghĩ nghĩ bừng tỉnh đại ngộ đối Lạc Nhất Nhất nói: “Ta đã biết, hai chúng ta đồng thời yêu nam nhân kia, ngươi không từ thủ đoạn thương tổn ta, hiện tại ngươi đối với sở tác sở vi lúc trước cảm thấy phi thường áy náy.”

A? Đây là cái tình huống gì? Hai người một chuột nhìn Xích Ly Thảo không ngừng gật đầu tự cho là đúng.

Nhận đến sáu ánh mắt mê hoặc, Xích Ly Thảo do dự nói: “Sự tình không phải cái dạng này sao? Vậy sao ngươi nói đối ta áy náy, nam nhân kia lại kích động nhìn ta như vậy?”

Băng Huyền khẩn trương hỏi: “Ly Nhi, ngươi không biết ta sao?” Xích Ly Thảo chống lại Băng Huyền khẩn trương nghi hoặc hỏi: “Ly Nhi? Là tên của ta sao? Làm sao ta có thể nhận thức con chuột đâu?”

Nhìn bộ dáng Băng Huyền chịu đả kích, Lạc Nhất Nhất hỏi: “Ly Nhi ngay cả Băng Huyền ngươi yêu nhất cũng không nhớ rõ sao?” Xích Ly Thảo yên lặng lặp lại nói: “Băng Huyền... Băng Huyền...” Ánh mắt không ngừng chạy trên người Phong Liệt.

Lạc Nhất Nhất đưa Băng Huyền đến trước mặt Xích Ly Thảo nói: “Không phải Liệt, là nó, không ấn tượng sao?”

Xích Ly Thảo vừa nghe, hét lớn: “Không thể nào, ngươi nói ta yêu nhất là con chuột? Làm sao có thể là con chuột? Nếu như là nam nhân kia còn không sai biệt lắm.” Nói xong chỉ chỉ Phong Liệt.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Xích Ly Thảo mất trí nhớ?

Sự thật chính là, Xích Ly Thảo quả thật cái gì đều không nhớ rõ, còn như thế nào cũng vô pháp nhận bản thân từng yêu chết đi sống lại là một con chuột. So với Xích Ly Thảo trước kia, loại chênh lệch này cũng làm cho Băng Huyền rất khó nhận. Bất quá, cũng may Xích Ly Thảo cũng không có vấn đề gì khác, cũng làm mọi người yên tâm.

Lạc Nhất Nhất cười xấu xa đối Băng Huyền nói: “Cái này kêu là phong thuỷ thay phiên chuyển, thời điểm người ta mỗi ngày kề cận ngươi, ngươi luôn tránh người ta, hiện tại đến phiên ngươi đuổi theo.”

Xích Ly Thảo mất đi trí nhớ không thích ở cùng một chỗ với Băng Huyền, ngược lại mỗi ngày líu ríu vây quanh Phong Liệt, làm cho ba người đều không biết nói gì.

Hôm nay, không chịu nổi Xích Ly Thảo ồn ào, Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất đáp ứng mang nó đi chơi, vẻ mặt Băng Huyền buồn bực ngồi xổm trên vai Mạc Vân, bảo Mạc Vân đi theo ở phía sau. Đi không bao lâu, ở trên đường đụng tới Phong Minh muốn ra bên ngoài lịch lãm, Xích Ly Thảo ghé vào trên vai Phong Liệt lắp bắp nói: “Mỹ... Nam, mỹ... Nam,....”

Lạc Nhất Nhất đối Phong Minh hô: “Minh ca ca, trên đường cẩn thận một chút, sớm một chút trở về nga.” Phong Minh mặc dù không đáp lại, cũng không dừng lại cước bộ, nhưng rất nhẹ gật gật đầu. Lần đầu tiên, lúc ra ngoài, có người dặn hắn cẩn thận, bảo hắn sớm một chút trở về.

Mọi người không nói gì, Xích Ly Thảo mất đi trí nhớ lại biến thành tiểu sắc nữ? Lạc Nhất Nhất vừa cười vừa đối Băng Huyền ngồi xổm trên vai Mạc Vân nói: “Ngươi nói, trước kia có phải bởi vì trên đỉnh núi Vân Đỉnh chỉ có Tiểu Bạch Thử, Ly Nhi nàng không có nhiều lựa chọn, mới nhìn trúng ngươi a.”

Băng Huyền tức giận đến quay mặt đi không để ý tới Lạc Nhất Nhất, nha đầu chết tiệt kia, dám giễu cợt nó, con chuột thì làm sao, cho dù là con chuột, hắn cũng là con chuột suất nhất trên dãy núi Vân Đỉnh. Nhìn Xích Ly Thảo còn thần du nhìn theo phương hướng Phong Minh biến mất, Băng Huyền có chút rầu rĩ nghĩ: sẽ không thật sự là nguyên nhân này đi?

Lúc này Xích Ly Thảo mở miệng nói: “Nhất Nhất, ngươi nhận thức nam nhân cực mỹ kia a?” Lạc Nhất Nhất gật gật đầu. Xích Ly Thảo nói tiếp: “Ngươi không phải nói Phong Liệt là vị hôn phu ngươi sao? Ngươi nếu giới thiệu nam nhân kia cho ta, ta sẽ không lười ở trên người hắn.”

Lạc Nhất Nhất: “...”

Tiểu sắc Thảo này dời đi mục tiêu.

Băng
Huyền nghe được lời Xích Ly Thảo nói bạo lên rồi.

Buổi tối, Lạc Nhất Nhất vừa trở lại phòng chợt nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng Phong Liệt lại đây tìm nàng, cười tủm tỉm mở ra cửa phòng. Vừa mở cửa, ngây ngẩn cả người, ngoài cửa đứng một vị nam tử áo trắng tóc đen, màu da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, Lạc Nhất Nhất nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai?”

Nam tử có chút không được tự nhiên mở miệng: “Nhất Nhất, ta...”

Lạc Nhất Nhất vừa nghe thanh âm nam tử, kinh ngạc kêu lên: “Băng Huyền...”

Băng Huyền gật gật đầu, Lạc Nhất Nhất bảo Băng Huyền vào trong phòng, nhìn Băng Huyền chút co quắp. Buồn cười nói: “Băng Huyền, nguyên lai bộ dáng hình người của ngươi cũng rất suất.” Thấy Băng Huyền không nói lời nào tiếp tục trêu chọc nói: “Lực lượng tình yêu thật vĩ đại, hiện tại Ly Nhi thích dạng gì, đều học được đón ý nói hùa khẩu vị người ta. Thân áo trắng này của ngươi là trùng hợp sao, còn là vì thấy Minh ca ca làm Ly Nhi chảy nước miếng là mặc áo trắng?”

Băng Huyền có chút tức giận trừng mắt nhìn Lạc Nhất Nhất, nha đầu chết tiệt này dám giễu cợt hắn, thực không nên tới tìm nàng hỗ trợ. Nhìn Băng Huyền vừa muốn phát bạo. Lạc Nhất Nhất chỉnh sắc mặt nói: “Ha ha, ngươi hiện tại không phải đã biết đón ý nói hùa khẩu vị của Ly Nhi, điều này nói lên ngươi đã bước ra bước đầu tiên. Nữ hài tử đều là phải dỗ, ngươi chỉ cần làm cho nàng thói quen ngươi tại bên người, chỉ cần ngươi dụng tâm, Ly Nhi sẽ cảm giác được.”

Ngày hôm sau, nhìn Băng Huyền trong hình người, Ly Nhi gật gật đầu, nói: “So với bộ dáng con chuột tốt hơn nhiều.” Lạc Nhất Nhất lấy Ly Nhi từ trên vai Phong Liệt xuống -- dỗ nói: “Ly Nhi, ngươi xem bộ dáng Băng Huyền so với Liệt không kém là bao nhiêu đi. Liệt là của ta, ngươi cứ quấn quít lấy hắn là không đúng. Về sau ngươi sửa quấn quít lấy Băng Huyền được không?” Băng Huyền trừng mắt nhìn Lạc Nhất Nhất, hắn còn muốn thể hiện mình hơn vị hôn phu của nàng.

Ly Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng là, hắn không đẹp bằng người gặp được ngày hôm qua.” Băng Huyền vừa nghe, sắc mặt biến đen, hiện tại như thế nào Ly Nhi lại háo sắc như vậy?

Lạc Nhất Nhất tiếp tục dụ dỗ nói:“Nhưng Minh ca ca ra ngoài lịch lãm, ngươi một chốc cũng không thấy được hắn đúng hay không, ngươi trước thử cùng Băng Huyền dạo khắp nơi, sẽ phát hiện Băng Huyền tốt lắm.”

Ly Nhi từ chối trong chốc lát, nói: “Vậy được rồi, trước khi người kia trở về, ta sẽ ở cùng Băng Huyền.” Lạc Nhất Nhất quăng Ly Nhi đến trong lòng Băng Huyền, nháy mắt mấy cái. Nàng đã đưa Ly Nhi tới bên người hắn, việc còn lại liền xem chính hắn.

Băng Huyền đang cầm Ly Nhi, âm thầm nghĩ: trước phải ổn định tiểu sắc nữ này mới được, lần đầu tiên đối bộ dáng hình người của bản thân có chút lo lắng, thậm chí có chút ghen tị Phong Minh có thiên nhân chi mạo, làm Ly Nhi nhớ mãi không quên.

Khi mọi người còn vì Xích Ly Thảo thức tỉnh mà cảm thấy cao hứng, nhận được Âu Dương Kiệt đưa tin, nhân giới đại loạn. Ngay từ đầu, bọn họ nghĩ đến chính là giống như bình thường, là ma thú triều dâng, nhưng sau lại mới phát hiện, ma thú lần này là quyết tâm muốn xâm chiếm lãnh địa nhân loại. Hiện tại rất nhiều chủ thành liên hợp lại lấy Long Hổ Thành làm chủ lực tiến hành phản kích, nhưng vẫn là đánh lâu không thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện