Lần này ra ngoài có hơi lâu, Tiểu Hắc sợ bác Diêu ngủ trưa dậy tìm không thấy mình, vội vã biến về nguyên hình bay đi.
Khương Lam cầm em trai nhỏ từ trong túi bỏ ra ngoài, chuẩn bị đặt cơm ăn trưa.
Cậu đang lúc ôm Toan Nghê cùng lướt app Mỹ Đoàn[1] gọi món, lại thấy Tiểu Hắc hoảng hốt bay về, miệng la to:
"Bác Diêu ngất xỉu mất rồi!"
Khương Lam nghe vậy vội vàng đứng dậy chạy đến nhà bác Diêu ở đối diện.
Trường hợp khẩn cấp, cậu đành dùng pháp thuật mở cửa, lúc bước vào nhà liền thấy bác Diêu nằm úp sấp trên sàn gần ngạch cửa.
Thử hơi thở, vẫn còn hô hấp.
Cậu không dám di chuyển người lung tung, trực tiếp bấm gọi 120.
Tiểu Hắc đã qua cơn hoảng loạn, bấy giờ mới có ý thức biến thành hình người, cùng cậu ngồi cạnh trông chừng bác Diêu.
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, nhân viên y tế làm cấp cứu xong, nâng bác Diêu lên cáng, vội vàng chạy về phía bệnh viện.
Bác Diêu không có con cái, Tiểu Hắc lại không mấy quen biết xã hội loài người, toàn bộ các thủ tục cấp cứu, nhập viện, đóng viện phí thuốc men..
đều do Khương Lam trợ giúp.
Tiểu Hắc ủ rũ ngồi canh bên cạnh giường bệnh bác Diêu chờ kết quả.
May mắn họ phát hiện kịp thời, bác Diêu không gặp nguy hiểm về tính mạng, chỉ là khi nghe bác sỹ nói chi tiết tình hình bệnh của ông, hai người đều có chút buồn nản.
Bệnh ung thư của bác Diêu đã đến giai đoạn cuối, Tiểu Hắc trước kia cũng là tình cờ thấy bác cầm bệnh án lải nhải mới biết được.
Ông không có người nhà nào khác, tuổi cũng lớn, biết được bệnh tình cũng thấy không cần thiết trị liệu, chỉ lấy vài loại thuốc bảo thủ uống cầm chừng tại nhà.
Bác sỹ nói, nếu tâm lý vững vàng, có lẽ còn có thể sống thêm một năm.
Tiểu Hắc cúi đầu, mặt đầy chán nản.
Khương Lam vỗ vỗ vai cậu, an ủi nói:
"Bác Diêu đã thanh thản chấp nhận sự thật này, chúng ta cũng không nên thương tâm.
Quãng thời gian còn lại, cứ cố hết sức ở bên cạnh làm bạn bác ấy là được rồi."
Tiểu Hắc gật gật đầu, nghiêm túc mà ghi nhớ hết những lời dặn dò chú ý của hộ sĩ, im lặng ở cạnh chăm sóc bác.
Sắp xếp xong hai bác cháu Tiểu Hắc, Khương Lam quay về nhà một chuyến, chỉ có một mình Toan Nghê ở nhà, cậu không yên tâm chút nào.
Ăn xong cơm trưa, Khương Lam xách theo em trai, mua một phần cơm chưng thịt và một giỏ trái cây đến bệnh viện thăm nuôi.
Tầm tám, chín giờ tối, bác Diêu tỉnh lại, mở mắt ra, thấy được Khương Lam và Tiểu Hắc, ông còn ngẩn người một lúc lâu.
Tiểu Hắc đưa một ly nước ấm cho ông, nói:
"Bác ngất xỉu, cháu và anh Khương Lam cùng đưa bác đến bệnh viện."
Bác Diêu suy nghĩ một chút, bấy giờ mới nhớ ra:
"Đúng rồi, là do bác tìm không thấy Đại Hắc, muốn xuống lầu xem nó ở đâu, ai biết vừa đi đến cửa bỗng nhiên không biết gì nữa.
Ít nhiều mấy đứa đưa bác tới bệnh viện, không thì.."
Nghe nói là muốn ra ngoài tìm Đại Hắc, Tiểu Hắc mím môi, càng thêm đau lòng.
Khương Lam nói:
"Đại Hắc vẫn ở nhà ạ.
Lúc bác té xỉu, ngã xuống quá mạnh nên nứt xương bánh chè, phải nằm viện quan sát.
Cháu thay bác cho nó ăn vài ngày, khi nào bác xuất viện cháu lại đưa nó về."
Bác Diêu liên tục cám ơn, muốn trả tiền thuốc men lại cho Khương Lam.
Cậu không từ chối, nhưng không chịu nhận tiền trái cây và tiền chăm sóc.
Những ngày còn lại của kỳ nghỉ, cậu và Tiểu Hắc thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc bác Diêu.
Có điều, hiện giờ đã sắp đến ngày Khương Lam phải đến tổ dân phố đi làm, từ đó về sau chỉ còn một mình Tiểu Hắc ở lại với ông.
Cứ luôn làm phiền hai người trẻ tuổi chăm sóc mình bác Diêu cũng rất ngại, bác mới đưa ra ý muốn thuê người nuôi bệnh.
"Không cần thuê người nuôi, cháu có thể chăm sóc cho bác." – Tiểu Hắc nghe thế, lập tức sốt ruột lên, mở to hai mắt nhìn bác Diêu, cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.
Bác Diêu cười cười:
"Thanh niên mấy đứa còn phải làm chuyện của mình nữa chứ, sao bác có thể làm phiền mấy đứa hoài."
Tiểu Hắc không biết ăn nói, nhất thời cũng không biết phải làm sao thuyết phục được bác Diêu, đành sầu muộn nhìn Khương Lam xin giúp đỡ.
Khương Lam nghĩ nghĩ, nói:
"Nếu bác muốn thuê người nuôi bệnh, không bằng thuê Tiểu Hắc đi.
Nó mới vừa từ chức về lại Giang Thành, còn chưa kịp thuê nhà tìm việc mới đâu, tiền lương bác cứ trả như bình thường.
Hoặc là bác cũng có thể phân một phòng cho nó thuê, cũng có thể dùng tiền thuê nhà thế tiền lương."
Tiểu Hắc vội vàng gật đầu:
"Đúng đúng đúng."
Bác Diêu sao có thể không nhìn ra được hai thanh niên này là đang giúp đỡ mình, cũng không từ chối tấm lòng của họ, cười gật đầu.
Tiểu Hắc không nghĩ đến mình lại thuận lợi lấy hình người ở lại nhà bác Diêu như thế, ngẩn ngơ một lúc, mới cười híp cả mắt, cả người lộ ra