Meo một tiếng một trăm vạn, tiểu Toan Nghê meo mười hai tiếng, tổng cộng là một nghìn hai trăm vạn, Bệ Ngạn thêm một ít cho tròn số, trực tiếp chuyển cho Khương Lam hai nghìn vạn[1] .
Khương Lam nghe tiếng chuông báo WeChat vang lên vài tiếng, là hình chụp chuyển khoản và tin nhắn mà tứ ca phát tới.
[Bệ Ngạn anh tuấn nhất toàn Long Cung: Chắc ngày mốt tiền sẽ tới, em nhớ kiểm tra đàng hoàng.
Cầm tiền rồi đi ăn uống cho tốt vào, không đủ lại bảo đại ca chuyển cho, đừng cố chấp chuyện không đâu này nọ để rồi bị đói.]
[Cám ơn tứ ca.]
Khương Lam lần này không từ chối tiền các anh cho nữa.
Cậu thừa biết mặt ngoài là đùa giỡn Toan Nghê, thực ra chỉ là muốn tìm một lý do để cậu nhận tiền thôi.
Lúc Khương Lam vừa ra khỏi Long Cung, Bị Hý và Bệ Ngạn đều không yên tâm em trai, tự mình đưa cậu đến Cục Quản Lý Yêu Tộc Giang Thành giới thiệu.
Lần đó Long Cung đến Yêu Quản Cục rất phô trương, tin tức Thao Thiết gia nhập Tổ Đặc Vụ truyền đến người người đều biết.
Khi ấy Khương Lam còn chưa biết địa vị của Thao Thiết và Long Cung đối với yêu tộc bình thường mà nói thần thánh đến cỡ nào, cậu chỉ một lòng nghĩ nỗ lực thích ứng cuộc sống mới trong xã hội nhân loại, có lẽ còn có thể kết được bạn mới, tìm ra cơ duyên cho riêng mình.
Nhưng không quá mấy ngày, cậu bỗng rõ ràng nhận ra, mình bị người khác xa lánh.
Các đại yêu trong Tổ Đặc Vụ xuất quỷ nhập thần, rất hiếm khi thấy mặt.
Những đồng sự Khương Lam tiếp xúc đại bộ phận đều là yêu tộc bình thường, yêu nào gặp cậu đều nơm nớp lo sợ, giống như chỉ cần cậu phật ý một chút thì sẽ nuốt sống đồng sự ngay tại chỗ vậy.
Sau lưng cái tên Khương Lam, không chỉ đại diện cho thượng cổ hung thú, còn đại diện cho Long Cung to lớn.
Hiện giờ yêu tộc suy thoái, có không ít yêu tộc cùng một chủng tộc sẽ liên hợp lại, hình thành các thế lực khác nhau.
Nhưng những thế lực này ở trước mặt Long Cung chỉ là tiểu đồ đệ.
Tự cổ chí kim, long cửu tử đều không phải kẻ tầm thường.
Tuy rằng hiện tại chỉ có Bị Hý và Bệ Ngạn thường xuất hiện trước mặt người khác, nhưng chỉ riêng hai tôn đại thần này đã đủ khó đối phó.
Tiểu yêu bình thường không dám trêu chọc thượng cổ hung thú, cũng không dám động đến Long Cung thế đại.
Mà Khương Lam vừa là thượng cổ hung thú, sau lưng còn dựa thế Long Cung, chính là vật cách điện với khái niệm bạn bè.
Cậu rất tủi thân, nhưng cũng biết không trách được người khác.
Chỉ là cậu hối hận lúc đầu quá mức trương dương, để mọi người biết chân thân, còn biết cả quan hệ của cậu với Long Cung.
Lần đầu tiên cậu hiểu được, thân phận địa vị và tài sản cách biệt quá lớn cũng sẽ làm yêu tộc bình thường xa cách mình.
Nhận ra được điểm này, Khương Lam vẫn luôn không chịu nhận quá nhiều tiền tiêu vặt, thậm chí rời khỏi Long Cung một năm, cố sức dựa vào tiền lương nuôi sống mình và Toan Nghê.
Cậu nỗ lực sống thành một yêu quái bình dị gần gũi, đáng tiếc gần như toàn bộ Cục Quản Lý Yêu Tộc đều biết thân phận của cậu, chỉ có những ai mới tới là không biết.
Nhưng chẳng mất bao lâu sẽ có yêu quái khác đến phổ cập kiến thức, ánh mắt của họ lúc nhìn thấy cậu lại bất giác mang theo sợ hãi.
Khương Lam nỗ lực hơn nửa năm, vẫn không có lấy một người bạn.
Lúc trước tứ ca thường nói cậu quá cố chấp, thích để tâm chuyện vụn vặt.
Khương Lam cũng thấy thế, hành động của cậu trước đây ít nhiều gì cũng có ý giận dỗi trong đó.
Bây giờ ngẫm lại, thật ra cậu không nên làm thế.
Không chỉ khổ mình và tiểu bát, còn khiến những người thật sự quan tâm cậu như đại ca và tứ ca lo lắng.
Bởi vì cậu không