Khương Lam cố ý đi thật sớm, nhưng lúc chậm rì rì đi bộ đến điểm hẹn đã thấy Ứng Kiệu chờ sẵn ở đó.
Dáng người anh cao ráo, nhìn hẳn là đến 1m9, vai rộng eo thon chân dài, đứng trước quảng trường như hạc trong bầy gà, đẹp ra một chân trời mới, phàm là sinh vật giới tính nữ đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Khương Lam thấy thế cũng vội vàng chạy nhanh qua đi.
Nếu không phải Ứng Kiệu chính miệng nói lương tháng ba nghìn, chỉ dựa vào khí thế bá vương ngút trời này, Khương Lam sẽ thật sự cho rằng đây là vị bá đạo tổng tài của công ty nào đó.
Cậu chạy vội qua, đứng trước mặt Ứng Kiệu, có chút ngượng ngùng nói:
"Anh chờ lâu rồi đúng không?"
Thấy Khương Lam xuất hiện, gương mặt vốn bởi vì bị chung quanh vây xem mà đen xạm đi của Ứng Kiệu lập tức hòa hoãn, anh nâng tay trái điểm điểm lên đồng hồ:
"Không lâu, là do tôi đến sớm.
Chúng ta hẹn ở đâu đây?"
Hôm nay hai người gặp mặt là để thương lượng xem diễn giả yêu đương như thế nào.
Khương Lam hiển nhiên không chuẩn bị vào thẳng chủ đề, cậu cười tủm tỉm hỏi:
"Anh ăn cơm trưa chưa?"
Ứng Kiệu chần chờ một chút, lắc lắc đầu:
"Chưa."
Khương Lam lập tức nói:
"Chúng ta đi tìm một chỗ vừa ăn vừa nói đi? Lẩu được chứ? Anh có kiêng thứ gì không?"
Lẩu? Nghĩ đến mấy đôi đũa quậy vớt đồ ăn chung trong một cái nồi, Ứng Kiệu nhịn không được mặt nhăn mày nhíu.
Nhưng thấy Khương Lam có vẻ rất muốn ăn, lại nhớ đến bản thân còn đang giả nghèo, Ứng Kiệu rốt cuộc cũng kiềm chế lại, mặt không biểu cảm:
"Tùy cậu."
Cùng lắm thì anh nhịn.
Thấy Ứng Kiệu đồng ý, Khương Lam quả nhiên vui vẻ ngay:
"Tôi biết một quán lẩu rất ngon, anh chờ tôi một chút, tôi mua mấy cái móng heo rồi dẫn anh đi."
Sau đó, Ứng Kiệu trơ mắt nhìn Khương Lam vui sướng mà chạy về phía quầy hàng trước mặt.
Những quầy thức ăn này đều dựng lên từ các lều trại đơn giản, người đi đường qua lại cả ngày, từ lều này sang lều kia, vừa mất vệ sinh vừa không đảm bảo an toàn.
Thấy Khương Lam mua ba phần móng heo nướng về, mày Ứng Kiệu gần như dính chặt lại với nhau.
Khương Lam thì ngược lại, cậu đang rất vui vẻ, tự mình xách hai phần, khách sáo đưa phần còn lại cho Ứng Kiệu:
"Mời anh ăn móng heo."
Nhìn chằm chằm túi xách nửa ngày, Ứng Kiệu mới miễn cưỡng duỗi tay nhận lấy.
Khương Lam không phát hiện thái độ khác thường của anh, đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa híp mắt gặm một miếng móng heo:
"Tôi nói mà, móng heo nhà này chắc chắn rất ngon."
Thấy Ứng Kiệu vẫn còn im lặng, Khương Lam còn thúc giục anh mau ăn kẻo nguội.
Làm một con rồng tinh xảo, Ứng Kiệu đã rất lâu rồi không còn ăn quán vỉa hè nữa, cũng chưa từng làm ra hành động vừa đi đường vừa gặm thức ăn bất nhã như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, nỗ lực mà nặn ra một nụ cười:
"Đợi lát nữa tôi ăn sau."
Khương Lam Hmm một tiếng, lực chú ý lại mau chóng bị thứ khác phân tán.
Toan Nghê nấp trong túi ngửi được mùi hương, bất mãn mà lăn lộn giãy giụa, nhóc cũng muốn ăn.
"Anh mua phần em rồi, chờ lúc không có ai anh đưa cho mà ăn."
Khương Lam nhỏ giọng trấn an em trai, dỗ dành ngọt nhạt vài câu, tiểu sư tử nhích tới nhích lui lúc này mới an phận lại.
Tiệm lẩu nằm ở cuối ngõ hẻm bên kia, Khương Lam dẫn Ứng Long