Sơn tra đông lạnh có hai miếng còn bánh ngũ cốc chỉ có một miếng.
Kích thước cũng không lớn. Nếu món này làm đồ ăn vặt thì vừa đủ, nhưng đối với người bị đói đã lâu như Lam Khâm thì chỗ bánh này ít đến đáng thương.
Lam Khâm chỉ dám cầm thìa xúc một một miếng bánh nhỏ, anh sợ mình vô tình ăn hết mất.
Chú Trần không đành lòng nhìn, vội thương lượng với anh: " Hay là tôi mang phần bữa sáng mai cho ngài ăn luôn."
Lam Khâm kiên định lắc đầu.
Anh biết rõ tình trạng cơ thể của mình. Đã hơn nửa tháng không ăn cơm, bữa này có thể ăn được đã tốt lắm rồi, anh không thể tham lam mà ăn nhiều được.
Huống hồ bánh chỉ có mấy miếng, anh ăn hết thì tiếc quá.
Vui mừng qua đi, chú Trần chợt nhớ đến một chuyện chưa nói với tiên sinh . Ông biết tiên sinh không thích nghe, nhưng ông giữ trong lòng cũng thấy nghẹn.
Lam Khâm ăn xong miếng cuối cùng, cảm thấy chưa đủ liếm liếm môi. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, lẳng lặng nhìn chú Trần.
Từ trước tới nay, đôi mắt Lam Khâm luôn bình tĩnh nhưng lại sâu không thấy đáy. Tuy rằng lúc anh nhìn người khác rất ôn hòa nhưng người đối diện vẫn có cảm giác bị áp bức.
Chú Trần biết mình bị nhìn thấu, đành ăn ngay nói thật : "Sáng nay Tống phu nhân gọi điện thoại đến, nói tối nay sẽ đến đây. Bà ấy bảo sẽ nói về chuyện của cô Tang."
Lam Khâm lấy giấy bút trên bàn, viết xuống mấy chữ: "Nói tôi không ở đây."
Chú Trần bất đắc dĩ: "Tống phu nhân nói cho dù tối nay ngài ở đâu, bà ấy vẫn sẽ đến nói chuyện với ngài."
Đầu bút viết của Lam Khâm dừng lại, vô thức vẽ ra trên giấy một vòng tròn đen xì rối tung.
"Hay tiên sinh nói chuyện với bà ấy đi. Nói gì thì nói, ngài chịu đói như vậy cũng không phải biện pháp." Ông nhìn thái độ của anh, cố gắng thuyết phục: "Tôi thấy tính cách cô Tang rất tốt, chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối đề nghị của ngài đâu. Tôi nghe nói cô ấy đang rất cần tiền, chỉ cần cô ấy đồng ý đến chăm sóc ngài, chúng ta dù phải trả cho cô ấy giá cao cũng..."
Chú Trần bị cặp mắt dị đồng nhìn chăm chú, từ "cam tâm tình nguyên" chuẩn bị nói ra cũng kẹt lại trong cổ họng.
Lam Khâm nhặt cây bút lên, viết: "Tôi lên lầu, khi nào bà ấy đến tôi sẽ xuống dưới."
Anh nói xong rồi lấy tay chống bàn đứng dậy, cánh tay khẽ run. Anh cắn chặt răng, đi từng bước chậm chạp nhưng ổn định.
Chú Trần đuổi theo dặn dò: "Ngài đừng nhốt bản thân ở trong phòng. Hiện tại cơ thể của ngài là quan trọng nhất, bản thiết kế kia có thể làm sau."
Lam Khâm khẽ mỉm cười nhẹ, ý bảo ông không cần lo lắng, rồi anh cố hết sức đi từng bước lên cầu thang.
Bản thiết kế có thể làm sau. Thế nhưng, bây giờ việc quan trọng anh phải làm là sửa dữ liệu ở phần mềm dự bao thời tiết.
Mới tám giờ, chuông cửa đã reo ầm ĩ, hết lần này đến lần khác. Lam Khâm cách một tấm cửa dày vẫn nghe thấy rõ ràng.
Tống phu nhân đã đến rồi.
Anh dành một chút thời gian đăng nhập vào máy chủ phần mềm, ở viết trả lời phía dưới bình luận của Tang Du: "Đã sửa, vui lòng cập nhật sớm nhất có thể."
Anh nhìn chằm chằm câu trả lời mất hai giây rồi thêm ba chữ : "Vất vả rồi!"
Màu đỏ sậm trên mu bàn tay anh vẫn chưa biến mất, đầu ngón tay anh lạnh lẽo.
Bàn phím máy tính bị dùng đến nóng lên cũng không thể làm ấm bàn tay anh.
"Lam Khâm..."
Một giọng nữ nghiêm túc vang lên cùng tiếng bước chân "cộp cộp" lên tầng, tiếng chú Trần đi theo phía sau giải thích cất lên cùng lúc, chẳng mấy chốc đã đến cửa phòng.
Lam Khâm tắt máy tính rồi chuẩn bị đứng dậy. Thế nhưng người bên ngoài không đợi anh kịp chuẩn bị đã trực tiếp mở cửa bước vào. Người bước từng bước đến gần, mái tóc trắng được ánh đèn phòng chiếu sáng càng thêm rực rỡ.
"Con lại nhốt mình trong phòng không chịu ra! Lại còn suốt ngày ôm ôm lấy cái máy tính! Con có biết mình là người bệnh không thế! Dù gì bà cũng là bác sĩ chữa trị của con, nếu con không nghe lời, bà ngay lập tức sẽ đưa con vào bệnh viện."
Giọng bà Tống cao vút lảnh lót, hoàn toàn không giống bà lão đã bảy mươi tuổi.
Lam Khâm bị bà túm ra ngoài, bước chân khẽ lảo đảo. Anh định nói gì đó nhưng chợt phát hiện giấy bút và cả điện thoại đều không có ở trên người nên đành từ bỏ.
Ở phòng khách, chú Trần pha trà sau đó đi lấy giấy bút đặt lên bàn cho tiên sinh. Rồi ông tìm một góc không ai trông thấy để ngồi xuống, lặng yên lắng nghe.
Tống Chỉ Ngọc hỏi: "Tang Du đã tới đây? "
Lam Khâm gật đầu, anh tưởng bà đến đây để hỏi thái độ của anh đối với Tang Du, định viết xuống thì nghe thấy giọng nói của bà, ẩn ý nhìn anh: "Sau bao nhiêu năm cuối cùng cháu cũng nhìn thấy cô bé ấy. Thế nào, có phải con bé rất xinh đẹp không?"
Tay anh cầm bút khẽ run lên, bút đi lệch một đường. Anh ngừng một chút, đổi chỗ khác tiếp tục viết: "Cháu đeo bịt mắt, không thấy được."
Tống Chỉ Ngọc đang uống trà, nghe Lam Khâm nói xong liền bị sặc, ho khụ khụ: "Cháu tìm mọi cách để đưa con mèo có mắt dị đồng vào trung tâm hồi phục đó không phải chỉ để cho Tang Du chuẩn bị tâm lý sao? Tang Du rất thích con mèo đó. Hôm trước bà bảo sẽ mang con mèo về nhà nuôi, cô ấy rất vui mừng nhưng lại có chút luyến tiếc. Điều đó chứng minh Tang Du có thể chấp nhận được , vậy thì cháu đang lo lắng cái gì?"
Lam Khâm cúi đầu, lông mi che chắn cảm xúc trong mắt anh, ngón tay trắng bệch siết chặt bút: " Người không giống với mèo."
Mèo có hai màu mắt thì cực kì xinh đẹp, lại kì lạ khiến cho người ta yêu thích.
Còn người có hai màu mắt, là kì dị giống quái vật.
Anh đã chọn trong hàng ngàn con mèo, tìm được một con có màu mắt giống anh nhất, nuôi nó béo mập rồi mang vào trong đám mèo của trung tâm hồi phục. Anh tốn nhất nhiều tâm tư chỉ để Tang Du nhìn thấy con mèo đó.
Gần đây bà thường đến nói với anh Tang Du đã nhìn thấy nó ở đâu, Tang Du yêu thích nó như nào, cô đã khen ngợi đôi mắt hai màu của nó ra sao, thậm chí còn trùng hợp... Đặt tên cho con mèo là "Thân Thân".
Anh nghĩ mình đã có tự tin. Nhưng khi đối diện với cô, anh mới biết mình không có dũng khí.
Thái độ Tống Chỉ Ngọc dần nghiêm túc lại, đặt chén trà xuống.
Trước khi bà định nói điều gì, Lam Khâm viết xuống trước: "Hãy cho cháu thời gian."
Bà chỉ muốn nói cho anh biết người có mắt dị đồng không có gì kì lạ. Thế nhưng có một số việc sinh ra đã bén rễ sâu vào trong xương tủy, khó có thể thay đổi. Anh mất khả năng nói chuyện, ăn không nổi, nói cho cùng cũng đều do đôi mắt dị đồng này gây ra.
Đã nhiều năm, người ngoài lan truyền tin "Gia tộc họ Lam có quái vật", anh vẫn luôn thờ ơ, không để trong lòng. Nhưng hôm nay, anh lại không còn sự thờ ơ đó khi đứng trước Tang Du.
Tống Chỉ Ngọc thở dài, nói: "Bà đã cho cháu nhiều thời gian. Bây giờ Tang Du đến, cháu ngay cả đôi mắt cũng không dám lộ ra. Rốt cuộc cháu đang định làm gì?"
Bà không dám nhìn anh, bỏ qua ánh mắt Lam Khâm đang nhìn mình, nghiêm giọng nói: "Chú hai cháu chờ bản thiết kế của cháu đến tóc cũng bạc trắng rồi. Hiện tại cháu không ăn được cái gì, đồ ăn xay thành bột cháu cũng nôn ra hết, bây giờ còn phải tiêm chất dinh dưỡng để sống qua ngày. Cơ thể cháu như vậy, bản thiết kế vẽ đến khi nào mới xong?"
"Hôm nay bà đến không phải để khuyên nhủ cháu, bà đến để thông báo với cháu, nhanh chóng mời Tang Du đến đây. Sau đó bà sẽ chữa trị khỏi cho cháu." Khi bà nghiêm túc nhìn rất uy nghiêm, giọng nói lạnh lùng ngầm cảnh cáo: "Nếu cháu lại do dự thì để bà đi tìm cô bé ấy. Cô ấy muốn tiền hay gì cũng được, còn nếu cô không muốn thì bà sẽ trói cô ấy đến."
Lam Khâm nhìn bà nắm chặt hai tay, rõ ràng bà đang rất tức giận.
Anh chớp mắt, nhanh nhẹn viết vài dòng: "Bà không được dọa Tang Du."
Tống Chỉ Ngọc nản lòng.
Lam Khâm thấy bà dịu lại, khẽ mỉm cười, bảo đảm: " Cháu sẽ tự mình nói với cô ấy, thế nhưng..."
Anh dừng lại: Ít nhất để cô ấy gặp cháu hai lần đã."
Ít nhất chờ đến khi Tang Du quen thuộc anh một chút, cô mới có thể hiểu và dễ dàng chấp nhận anh.
Trong mắt người khác, anh đơn giản chỉ là mời một vị chuyên gia dinh dưỡng tới chăm sóc mà thôi. Nhưng đối phương là Tang Du, anh không muốn cô miễn cưỡng hay bị ức hiếp đến đây. Anh muốn cô tự nguyện.
***
Tang Du về đến nhà liền nhanh chóng làm việc.
Đêm hè oi bức, cô mặc một chiếc váy ngủ màu vàng sữa, mái tóc dài búi lên thành một vòng nhỏ. Mồ hôi dính tóc vào cần cổ trắng nõn, hai chân vừa trắng vừa dài ngồi trên sô pha, cúi người xuống nhìn máy tính.
Màn hình phát ra ánh sáng trắng, phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Sau khi cô nhập dòng dữ liệu cuối cùng vào bảng cơm dinh dưỡng, kiểm tra số liệu lại một lần nữa xem có sai sót không. Tang Du ho khan hai tiếng, ngồi dậy mà cả lưng cả người đều đau. Cô lấy tay xoa nhẹ mắt, hơi thở cô yếu ớt, dựa người vào tay vịn sô pha.
Ngoài cửa có tiếng vang sau đó là tiếng người bước vào .
Tang Du cố tỉnh táo lại, chạm hai chân xuống đất cô mới phát hiện chân mình đã tê không còn cảm giác. Cô cố hết sức đi mở cửa để chào hỏi bạn cùng phòng . Kết quả vừa mở cửa cô liền sửng sốt.
Ánh đèn phòng khách mờ mờ, hai nam nữ ôm chặt nhau cọ xát nóng bỏng. Tiếng nước và tiếng thở dốc vang lên khiến người nghe cứng đờ. Hai người cởi đồ rơi đầy đất, tay chân dây dưa đi đến gian phòng ngủ.
Cô gái phát hiện ra Tang Du, không e ngại nháy mắt quyến rũ với cô.
Tang Du thấy khó thở, đóng, khóa cửa lại rồi nhảy lên