Tang Du treo dây của bình giữ ấm trên cổ tay, sau khi tháo bạt phủ xong, cô đi lên tầng mười sáu, thấy cửa khép hờ, cô gõ nhẹ hai cái nhưng không ai trả lời, vì vậy mở một khe hở nhỏ, ghé nửa người vào thăm dò: "Chú Trần, dì Hà?"
Trong phòng khách tràn ngập ánh sáng mặt trời, nhưng lại trống trơn yên tĩnh, cô hắng giọng khẽ kêu một tiếng: "Tiên sinh?"
Vừa dứt lời, bóng dáng Lam Khâm đã xuất hiện trên cầu thang, anh đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam, gắng sức nắm tay vịn để nhanh chóng đi xuống, mái tóc đen hơi rối bời, khóe môi cong lên, đôi mặt xinh đẹp ẩn hiện tầng nước mỏng ướt át đỏ hồng.
"Anh ở nhà một mình sao?" Tang Du cau mày hỏi: "Mắt anh sao vậy?"
Theo bản năng Lam Khâm rũ mắt xuống, gõ chữ cho cô xem: "Chú Trần đi cùng dì Hà, trong nhà chỉ có mình tôi, mắt tôi không bị gì."
Là do lúc này anh quá hoảng hốt, chạy lên trên tầng bị va vào cửa kính có chút đau.
Anh chớp mắt, thật không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.
Trong lòng Tang Du hơi nhói, khẽ lắc cái bạt trong tay: "Cái này là anh phủ lên hả?"
Lam Khâm gật đầu, lại tiếp tục gõ: "Tôi sợ tối qua trời sẽ mưa."
Sợ trời mưa, cho nên sắp xếp chú Trần với dì Hà đón cô từ trung tâm hồi phục, cũng không quên che phủ cho xe cừu nhỏ đỗ dưới tầng?
Rõ ràng anh còn khó tự chăm sóc cho bản thân, nhưng lại có tinh thần trách nhiệm như vậy.
Tang Du bật cười, những buồn bực chua xót trong lòng cũng từ từ tan biến.
Cô đưa bình giữ nhiệt và thuốc nhập khẩu cho anh: "Lần trước anh để quên chỗ thuốc này ở nhà tôi, tôi trả lại không sót vỉ nào đâu, trong bình giữ nhiệt là cháo tôi nấu, vẫn còn nóng."
Lam Khâm biết cô có lòng tốt, cũng không miễn cưỡng, tiện tay để thuốc đặt trong hộc tủ ở huyền quan, nói với cô: "Cứ giữ lại trước, khi nào cần thì dùng."
Sau đó không trễ một khắc đã nhận lấy bình giữ nhiệt, ôm vào trong ngực như châu báu, từ ngạc nhiên đến mừng rỡ, trong tim tràn ngập ấm áp.
Có lẽ anh có chút mất tự nhiên, nhưng hiển nhiên không quá thành công.
Tang Du không nhịn được trêu chọc anh: "Cháo trắng đó, không mùi vị."
Hơi nóng bốc lên khiến gương mặt Lam Khâm ửng lên một màu đỏ nhàn nhạt, tim anh đập càng nhanh hơn, ôm chặt bình giữ nhiệt vào trong lòng.
Cô là vì... tin anh? Nên mới nguyện ý bỏ thời gian nấu cháo cho anh.
Vẫn còn sớm như thế, chắc chắn cô chưa ăn gì, chẳng lẽ cô muốn ở lại ăn chung với anh?
Lam Khâm bận rộn không ngừng trong phòng bếp dọn chén bát, lúc đi ra do đi quá nhanh, phải vịn vào tường mới đứng vững, anh cười xin lỗi với Tang Du, trân trọng múc từng muỗng cháo ra chén, một cái thì múc hơn nửa bát, còn lại đâu thì đổ hết vào chén kia.
Tang Du ngăn anh lại: "Sao anh lại lấy hai cái bát... Muốn cho tôi ăn cùng sao?"
Bây giờ trong nhà ngoài cô ra, cũng không còn ai khác.
Lam Khâm gật đầu.
Tang Du phẩy tay nói: "Không cần, tôi sắp phải đi nên không ăn đâu, cả bình này đều là nấu cho anh, nếu như anh ăn không hết thì trưa ăn tiếp."
Lam Khâm hơi sửng sốt, theo bản năng môi hơi mở ra, khẽ động.
Anh nghe lời đặt bát xuống, lông mi cũng không tiếng động mà rũ theo, động tác chậm lại rất nhiều.
Tang Du âm thầm che ngực.
Ặc, tình huống gì đây, sao cô cứ thấy trên người Lam Khâm có cái loại cô liêu tịch mịch vì cô thế nào ấy...
Dáng vẻ của anh như đâm vào tim vào phổi khiến người ta mềm lòng, tay của Tang Du đặt trên chốt cửa, lần này cô đứng yên không nhúc nhích, gãi gãi tóc bên mai: "Cái đó... Có phải anh không muốn uống cháo nữa không? Tôi làm thêm món khác nhé?"
Lam Khâm lắc đầu, lấy điện thoại gõ cho cô vài chữ: "Vậy là đủ rồi."
Tang Du quan sát vẻ mặt của anh: "Vậy tôi đi làm nhé?"
Đầu ngón tay Lam Khâm như múa trên màn hình: "Chú ý an toàn."
Theo lý thuyết thì cuộc đối thoại có thể kết thúc được rồi, nhưng chân Tang Du không chịu di chuyển, cô không biết nguyên nhân, chỉ là có chút không yên lòng với anh, vì vậy chỉ vào chén cháo nói: "Nếu không thì anh thử ăn trước đi, nếu ăn xong mà thấy không thoải mái thì phải làm sao, nhà anh cũng không có ai."
Lam Khâm không muốn làm chậm trễ công việc của cô, vội vàng múc một thìa cháo rồi nuốt xuống.
Tang Du nhìn hai lần, cảm thấy không có vấn đề gì nữa, cô cúi người lấy dép ra, mới vừa định nói chào tạm biệt với anh, liền nghe thấy từ bàn ăn vang lên một tiếng chói tai, là tiếng thìa va vào chén, ngay sau đó ghế bị kéo ra, người đàn ông khổ sở đứng lên, bước nhanh chạy vọt vào nhà vệ sinh.
"Tiên sinh?!"
Tang Du kinh ngạc biến sắc, túi xách rơi bịch bên chân cô, cô vội vàng chạy theo, phát hiện cửa không bị khóa, Lam Khâm cúi thấp người, vịn vào bồn cầu nôn không biết trời trăng gì nữa.
Đồ ngủ tơ lụa thuận theo đó mà dán lên người anh, theo từng động tác thống khổ đó mà phập phồng, cũng phác họa rõ ràng sống lưng và đường cong trên người anh.
Anh cảm nhận được Tang Du đang đến gần, luống cuống quay đầu đi, xoay chuyển góc độ mà đưa lưng về phía cô.
Dáng vẻ chật vật như vậy...
Không muốn để chính mắt cô nhìn thấy.
Tang Du nhìn chằm chằm anh, khẩn trương nắm chặt hai tay, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay nhưng cô cũng không cảm nhận được cơn đau.
Lam Khâm đã nôn như một thói quen, từ trước đến giờ cũng khoá kỹ cửa phòng vệ sinh không cho ai đến gần, nhưng lần này... Hiển nhiên anh vẫn chưa chuẩn bị chút nào, chính bản thân cũng không ngờ tới, mới hốt hoảng không kịp tránh cô.
Cháo?
Sắc mặt Tang Du khó coi lùi về sau hai bước, quay người chạy đến cạnh bàn ăn, khuấy cái thìa kiểm tra chén cháo, không nhìn ra cái gì bất thường cả, cô nếm thử một miếng, lập tức che miệng lại.
Vị bí đỏ có chút không đúng!
Cháo bí đỏ
Chắc chắn không phải bí đỏ cô hấp, là bí đỏ ướp của đầu bếp chính!
Cháo vẫn đang nóng hổi hương thơm ngọt ngào, tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh đúng lúc truyền tới, Tang Du nhớ tới dáng vẻ Lam Khâm ôm bình giữ nhiệt mà cười vui vẻ, trái tim cô giống như ngâm trong nước chanh, cơ hồ có thể vắt được ra nước.
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn wechat cho đầu bếp chính: "Bí đỏ là anh đổi sao!?"
Đầu bếp chính nhanh chóng trả lời lại bằng ghi âm, giọng nói kéo dài, tâm tình không tồi mà cười haha: "Cái này mà cũng nhận ra cơ à? Tiểu Ngư thật thông minh, do tôi bận rộn không chú ý, lúc sôi rồi mới phát hiện hấp hỏng, sợ lỡ chuyện của cô nên len lén đổi thành bí đỏ ướp."
Anh ta còn hỏi: "Sao vậy? Bệnh nhân hài lòng chứ?"
Tang Du cầm điện thoại di động, không muốn trả lời lại dù chỉ một chữ.
Cô dùng sức xoa bóp mi tâm, không thể trách người khác, chỉ trách cô, biết rõ đặc thù của Lam Khâm, nhưng không chăm sóc tốt.
Tiếng bước chân vang lên.
Tang Du ngẩng đầu, Lam Khâm yên lặng đứng đó, đang nhìn cô.
"Tiên sinh..." Mi tâm Tang Du nhíu chặt, nhất thời không biết nên nói thế nào, Lam Khâm sẽ không cho là cô cố tình đấy chứ? Dù sao thí nghiệm cũng chưa tuyên bố là chính thức kết thúc, sự cố ngoài ý muốn này, hoàn toàn có thể quy về do cô chủ mưu.
Trong lòng cô có chút khổ sở, cắn môi, hít hít mũi.
Lam Khâm đi một đường nhưng phải vịn vào, đi về đến bàn, cúi người viết chữ cho cô xem, nhưng nét chữ không thể khống chế được nên có chút xiên vẹo: "Tôi không sao, không có đau."
Đôi mắt Tang Du nóng lên.
Lam Khâm chống người đưa mắt nhìn cô trong chốc lát, tiếp tục viết bút: "Tôi biết, không phải cô cố ý."
Lập tức tầm mắt Tang Du trở nên mơ hồ, những dòng chữ khiến tâm tư chất đống của cô vỡ tan, thường ngày cô luôn lạc quan tích cực, nhưng giờ không kiểm soát được, hỏi ngược lại: "Sao anh biết được? Anh không hề quen biết tôi! Hôm qua tôi còn lấy anh ra làm thí nghiệm, hôm nay lại như vậy nữa, không phải cố ý thì là gì?"
Rõ ràng cô không muốn bị hiểu lầm, nhưng cô chẳng thể thốt ra lời giải thích, giọng nói nghẹn lại: "Anh không cần lừa tôi, muốn nổi giận thì cứ nổi giận, muốn quát mắng thì cứ quát mắng..."
Lời bộc lộ còn chưa dứt, cô bỗng dừng lại.
Một bàn tay sạch sẽ tái nhợt, nhẹ nhàng lau đi giọt nước đọng trên hàng mi run rẩy của cô.
Run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo, là của Lam Khâm.
Cách một tầng nước mắt, cô thấy rõ người đàn ông trước mắt.
Vô cùng nổi bật, đủ để khiến bất kỳ người phụ nữ nào choáng váng hoa mắt, nhưng gương mặt vô cùng căng thẳng, không chớp mắt đối mặt với cô.
Anh lau đi hàng lệ, một lần nữa viết tiếp, chữ như rồng bay phượng múa: "Tôi biết, cô không cố ý."
Nơi đáy lòng Tang Du không ai được chạm tới, nay ầm một tiếng, lặng lẽ sụp đổ.
Cô hít thật sâu, đưa bàn tay lau đi khóe mắt, không nói một lời kéo ống tay áo của Lam Khâm, đỡ anh ngồi xuống, rót ly nước cho anh uống, sau đó đem toàn bộ cháo trong chén lẫn bình giữ nhiệt vứt đi, vùi đầu trong phòng bếp, tìm mấy nguyên liệu đơn giản, nhanh chóng làm cháo táo tàu.
Cháo táo tàu
Khi bưng lên bàn, đồng hồ cũng đã điểm bảy giờ ba lăm.
Tang Du cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh ăn đi, tôi phải đi làm đây."
Tâm tình của cô vô cùng phức tạp, không dám nhìn Lam Khâm lâu, giống như chạy trốn đi vào thang máy, khi chuẩn bị chạy trên xe cừu nhỏ, thì điện thoại của cô
"Tang Du."
"Chờ khi cô có thể tin tưởng và tiếp nhận tôi, hãy nói cho tôi."
"Tôi sẽ chờ."
Làn tóc Tang Du bị gió làm rối tung lên, vướng vào mặt cô.
Cô... đã tin.
Trên đường đi Tang Du vặn ga xe cừu nhỏ ở tốc độ lớn nhất, đến trung tâm hồi phục cũng là tám giờ, nói chuyện với đồng nghiệp trực đêm xong vừa đúng lúc trưởng khoa đi ngang qua, nhắc nhở cô: "Lão sư Tống có chuyện tìm cháu, cháu làm xong thì qua đi."
Tống Chỉ Ngọc nhân lúc không phải tiếp đãi bệnh nhân, thỉnh thoảng đi bên ngoài phòng bệnh nhìn ngó, đã liếc nhìn không dưới mười lần, cuối cùng chẳng còn tí kiên nhẫn nào nữa, lúc chuẩn bị ra ngoài tìm Tang Du, thấy được bóng dáng của tiểu nha đầu đang tới gần.
Bà vội vàng ngồi thẳng lưng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn phong phạm của một chuyên gia, mỉm cười với Tang Du, tiếp tục nói chuyện bình bình ổn ổn với bệnh nhân.
Tang Du ngoan ngoãn đứng một bên, nhìn xung quanh phòng làm việc của Tống Chỉ Ngọc, bởi vì là một chuyên gia đặc thù, điều kiện tốt hơn so với bác sĩ không ít, trừ phòng tiếp bệnh nhân bên ngoài còn có phòng tư nhân bên trong.
Sau khi bệnh nhân rời đi, người tiếp theo còn chưa kịp vào, Tống Chỉ Ngọc đã cười nói với cô: "Tôi cũng lớn tuổi, có vài thứ không biết làm trên máy tính, trong các cô bé trong khoa thì cháu nhìn hợp mắt lại có duyên nhất, cho nên tôi tìm cháu nhờ hỗ trợ, cháu không ngại chứ?"
Tang Du đứng thẳng dậy, nghiêm túc gật đầu: "Dĩ nhiên cháu không ngại, ngài có việc gì thì cứ nói với cháu."
Tống Chỉ Ngọc trầm ngâm chốc lát, trong lòng nghĩ thầm "Khâm Khâm à bà nội gấp gáp lắm rồi, tự tiện nhúng tay vào chuyện của cháu nên cháu đừng tức giận." đưa tay chỉ vào trong phòng: "Tôi có một bệnh nhân khá đặc biệt, video chữa trị gần hai năm đã bị lộn thời gian, muốn phiền cháu sắp xếp lại theo trật tự, máy tính đang ở trên bàn ở phòng bên trong."
Bà dừng lại một chút, nói chậm lại một chút: "Trên mặt bàn... tên file là Lam Khâm."
Tang Du mơ màng: "Lam... Khâm?"
Tống Chỉ Ngọc cũng không nói nhiều, dứt khoát kéo đèn khám bệnh, mời bệnh nhân kế tiếp vào, trong lúc bận rộn cười nhạt: "Phiền cháu rồi, Tiểu Ngư."
Tang Du ngồi trước máy tính của Tống Chỉ Ngọc, quả nhiên thấy hai chữ Lam Khâm, không phải đồng âm, cũng không phải cô nghe lầm, cái tên này cũng không phổ biến, chắc hẳn không phải trùng tên.
Trong file khoảng ba mươi mấy video, tên video cũng không có thứ tự gì.
Lúc cô do dự không dám nhấn vào, liền nghe thấy Tống Chỉ Ngọc cất giọng nhắc nhở: "Thời gian quay video ở bên phải, Tiểu Ngư, cháu nên nhanh một chút, trước mắt bệnh nhân này của tôi không ổn lắm, tôi muốn đổi phương thức trị liệu."
Tay Tang Du hơi run lên, vừa vặn nhấp vào con chuột, trực tiếp mở một video lên.
Máy tính không có loa, kết nối sẵn với tai nghe, Tang Du mím chặt môi, như nín thở mà đeo tai nghe vào, ngay sau đó hình ảnh sáng lên, xuất hiện phòng khách quen thuộc, bên phải là thời gian, hiển thị là mùa đông hai năm truớc.
Màn hình cứ như vậy suốt 20 giây, Tang Du còn tưởng là máy tính có vấn đề, đang muốn kiểm tra lại, chợt nghe trong lỗ tai truyền đến một thanh âm nhỏ xíu, tiếng có ai đó đang nôn ọe từ xa.
Hình ảnh dì Hà vội vã chạy lại dưới ống kính, nhìn trẻ hơn một chút so với bây giờ, giọng nói nức nở như gần như xa: "Đều là do tôi, tôi không bắt chước được giống!"
Giọng nói nghiêm túc của Tống Chỉ Ngọc vang lên: "Không liên quan đến dì đâu, đây là thí nghiệm, thất bại là chuyện bình thường."
Hai chữ "thí nghiệm" đâm trúng vào lòng Tang Du, cô nhận ra được gì đó, nắm chặt hai tay.
Bỗng nhiên ống kính bị xoay đi, chuyển hướng đến phòng vệ sinh, nơi đó có một bóng dáng đang đứng thẳng, tóc mái dài che khuất đi đôi mắt, làn da trắng bệch như giấy, trên môi còn dính vết máu nhàn nhạt.
Tang Du trợn tròn mắt.
Bóng người kia từ từ quay lại ghế salon, cố hết sức ngồi xuống, viết xuống một hàng chữ: "Tiếp tục thí nghiệm chứ?"
Dì Hà dưới cái nhìn của Tống Chỉ Ngọc, lại mang lên một mâm bánh ngọt.
Tang Du nhận ra, là bánh ngọt táo mật mà hai năm trước cô đã rất thích, dì Hà làm độc nhất vô nhị.
Bánh ngọt táo mật
Lam Khâm cúi đầu ăn, kết quả có thể tưởng tượng ra, cô cũng không đành lòng nhìn nữa.
Tống Chỉ Ngọc trong video rất nghiêm nghị: