Môi anh lạnh lại mềm mềm, xung quanh miệng toàn những vết thương, có chút máu hơi ngưng tụ bám vào môi cô, đầu lưỡi cô liếm qua, nếm tới nỗi chua xót.
Tang Du nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy không ngừng, hô hấp nóng rực, hôn lên cái nữa rồi buông ra, nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Xung quanh rõ ràng rất tối, nhưng giọt nước còn đọng trên đôi mắt dị sắc của Lam Khâm tựa như được vén ra khỏi bức màn che kín, ánh sáng rực rỡ từng chút từng chút tràn ra bên ngoài một cách khó tin.
Tang Du vòng tay qua người anh, đưa tay kia chạm lên mặt anh, âu yếm vuốt ve, không khỏi khiến cho dung nham bên trong lồng ngực lại mạnh mẽ trỗi dậy, nghiêng người lên phía trước, hôn mạnh hơn.
Sao môi anh lại mềm như vậy...
Phải bị cô hôn đến tan chảy.
Tang Du không có kinh nghiệm, thật ra mặt cô cũng đang đỏ muốn chết vì hồi hộp, chỉ biết áp sát một chút, nhìn anh ngoan ngoãn chịu đựng rồi mới nhẹ nhàng... liếm anh một chút.
Người bị cô tùy ý xâm chiếm cuối cùng cũng phản ứng lại, lồng ngực phập phồng mạnh đến nỗi cô cũng bị lay động theo.
Thân thể cứng đờ của Lam Khâm không biết lấy đâu ra được chút sức lực liền dùng hết lên người cô, anh giữ chặt lưng cô, run rẩy vuốt ve hai cái, xác nhận người trong lồng ngực không phải ảo ảnh, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, cúi đầu, vùi vào chiếc cổ ngọt ngào của cô, hai tay liều lĩnh siết chặt, ôm chặt lấy cô.
Không phải là mơ...
Không phải mơ.
Tiểu Ngư nói người cô thích là anh, cô vì anh mà khóc, không chê bai đến gần anh, chủ động hôn anh.
Hai mắt Lam Khâm làm ướt mái tóc dài trên cổ cô, dùng hết sức ôm lấy cô mà vẫn không thể tin được, anh cố đưa tay lên miệng, cắn một cái.
Rất đau...
Anh kinh hoảng giật giật mi mắt, siết chặt dáng người gầy gò trong lòng âu yếm, cô... Không biến mất.
Là sự thật.
Tang Du ngoan ngoãn mặc cho anh siết chặt, nhưng lại nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của anh bên tai, người cô mềm nhũn tựa vào ngực anh, nhân cơ hội trút bỏ phiền muộn, cô nghiêng người tiến đến bên tai anh, hôn một cái.
Lam Khâm giật mình theo phản xạ.
Tang Du trở nên nghiện, chuyển qua tai bên kia, ôm anh lại hôn anh một cái.
Cổ họng anh có tiếng kêu trầm thấp phát ra.
Tang Du nâng vai Lam Khâm lên, bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối. Cô cười, đôi môi mềm mại tiến đến, hôn lên vết sẹo cũ trên cổ họng anh.
"Lam Khâm, mặc kệ người khác nói gì, đối với em, anh là tốt nhất." Cô nói tiếp: "Em thích đôi mắt không giống người khác của anh, em còn thích nét chữ của anh, không màng tất cả bảo vệ em, còn khóc vì em. Dù có nói được hay không, thân thể khỏe mạnh hay không em đều thích."
Khóe miệng Tang Du cong lên: "Trên thế giới này chỉ có một Lam Tiểu Khâm, từ giờ trở đi——"
"Không đúng, từ lúc nãy, anh đã tỏ tình với em rồi mà."
Ánh mắt cô sáng ngời, ôm lấy mặt anh, nghiêm túc tuyên bố ở dưới gầm bàn: "Lam Tiểu Khâm thuộc về em, không ai thể cướp đi."
Lam Khâm không dám hô hấp, không dám chớp mắt, cuộn tròn người ngây ngốc nhìn cô.
Tang Du lau nước mắt, xoa nhẹ mái tóc lộn xộn của anh, cảm giác mồ hôi lạnh và nước mưa mới giật mình nhớ ra mình đã quên một việc quan trọng, muốn nhanh chóng đưa anh ra khỏi không gian nhỏ bé này.
Cô thò người ra di chuyển một chút.
Bóng dáng Lam Khâm đột nhiên lao tới, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.
Nói là mạnh mẽ nhưng thật ra anh làm gì còn chút sức nào, cánh tay run run, cổ và mặt lạnh như băng, ngón tay để bên eo cô cũng không dễ dàng.
Nhưng Tang Du hiểu, dù có liều mạng Lam Khâm cũng muốn giữ cô trong lồng ngực.
Tình cảm không biết bắt đầu từ đâu...
Cô tạm thời cũng không muốn điều tra.
Thương anh, yêu anh là đủ rồi.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là mau chóng để anh nằm xuống, sấy khô tóc cho anh, lấy khăn nóng lau toàn thân, không thể để sinh bệnh.
Tang Du hạ quyết tâm đẩy anh ra: "Khâm Khâm, trước tiên buông ra đã, chúng ta đứng dậy đi."
Lam Khâm bị mấy câu cô nói kích thích đến hoàn toàn không còn lý trí, ôm không chịu buông tay, nghe được hai chữ "Buông ra", lắc đầu bài xích, càng dán sát vào người cô hơn.
Tang Du vươn tay sờ vào gáy anh đã thấy nóng ran, lòng cô nóng nảy, mau chóng kéo cổ tay anh, lại nắm phải miệng vết thương bị xe điện cắt qua khiến anh đau mà rên lên, hai mắt nhắm chặt, chết cũng không đồng ý.
Cô vừa chạm vào đâu? Cảm giác không đúng lắm!
Tang Du phát hiện anh có vết thương, càng nóng lòng, luyến tiếc kéo anh ra, Lam Khâm bị ép bật tiếng nức nở ngậm ngùi, liều mạng cọ đầu lên má cô, nói cái gì cũng không chịu tách ra.
Lúc chân tay cô đang luống cuống thì cửa ngoài mở ra, dưới lầu truyền tới tiếng chìa khoá.
Không đến năm giây, giọng nói trầm trầm của chú Trần vang lên, không chỉ có một người bước vào, công tắc được ấn xuống "tách" một cái, ánh sáng lướt qua hành lang chiếu vào phòng làm việc.
Tang Du ý thức được chắc chắn là bà nội đến.
Quả nhiên, giọng nói cao vút của Tống Chỉ Ngọc vang lên: "Tiểu Ngư? Tiểu Ngư?"
Bà gọi xong, có vài tiếng người xen lẫn, còn có tiếng dụng cụ được khuân vác đang vội vã di chuyển lên lầu.
Tang Du chạm vào người đàn ông đang ôm chặt cô, đẩy không ra mà nhả không xong. Bước chân trên cầu thang nhanh chóng tới gần, thấy sắp tới gần cửa, cô cũng không thể im lặng khiến bà nội lo lắng.
Cô thở dài, vuốt vuốt sống lưng Lam Khâm để trấn an, dứt khoát từ bỏ phản kháng, nép vào lồng ngực anh, yếu ớt đáp một tiếng: "Bà nội..."
Ngay sau đó, đèn sáng lên.
Phòng làm việc sáng trưng.
Tang Du mặt đỏ tía tai, đưa tay lên che mặt, lộ ra một con mắt ngượng ngùng nhìn ra bên ngoài.
Mấy đôi chân có cả nam cả nữ, không hẹn mà cùng dừng ở bàn làm việc, sau đó——
Nhao nhao ngồi xổm xuống.
Bà nội... chú hai... chú Trần... còn có một người không quen biết.
Tất cả đều trợn mắt há miệng, mắt to mắt nhỏ vô cùng khiếp sợ nhìn cô.
Tang Du khóc không ra nước mắt, nhân tiện tức giận cắn Lam Khâm một cái, anh co rúm lại, cô lại đau lòng xoa xoa. Không có cách nào khác, cô đành khịt mũi, nhăn mặt ngập ngừng: "Bà nội, con... Con thật sự không cố ý không đứng dậy..."
Đều do tiểu yêu tinh Khâm Khâm!
Sắc mặt Tống Chỉ Ngọc rối rắm, quay đầu lại ý bảo bác sĩ tâm lý đi theo mình, bác sĩ tâm lý lộ ra vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói: "Không nên cứng rắn, Tang tiểu thư cũng không tránh đi, huống chi chúng ta chỉ là tác động bên ngoài, tinh thần cậu ấy đang cực kì căng thẳng, kích thích lớn e là không tốt."
Anh ta cúi người để hộp thuốc lớn xuống, khử trùng hai tay, xé mở gói ống tiêm ra.
Tống Chỉ Ngọc gật đầu tán thành: "Tiểu Ngư, con cởi áo ngoài của Khâm Khâm ra."
Tang Du nhìn ống tiêm, tâm trạng trùng xuống: "Bà nội, anh ấy..."
"Không sao." Tống Chỉ Ngọc an ủi: "Chỉ là liều thuốc thuốc an thần nhỏ mà thôi, trước tiên phải khiến nó nghe lời đã."
Tang Du ôm lấy Lam Khâm, chua xót không nói nên lời, cau mày cố gắng kéo dãn khoảng cách với anh, cởi khóa áo khoác ngoài ra, cũng cởi bỏ nút áo sơ mi bên trong, kéo cổ áo bên phải xuống dưới, bả vai lộ ra khu vực tam giác cơ để tiêm.
Anh không có nhiều cơ bắp lắm nhưng đường cong lưu loát, làn da trắng dưới ánh đèn tựa như ngọc thạch giá trị liên thành.
Tang Du nhìn kim tiêm đâm vào, nước thuốc đẩy mạnh ra.
Lam Khâm run lên trong ngực cô.
Tang Du ôm đầu anh vuốt ve, nhẹ giọng an ủi bên tai anh: "Khâm Khâm, nghỉ ngơi một chút là được rồi, em không đi."
Hơn mười phút sau, Lam Khâm không giãy giụa nữa, yên lặng tựa vào cổ cô. Chú Trần lập tức thay đổi sắc mặt, cùng chú hai nhà họ Lam nửa đỡ nửa ôm kéo Lam Khâm ra. Chân Tang Du sớm đã tê rần, lảo đảo đứng lên đuổi theo, đưa anh vào phòng ngủ, đặt lên trên giường.
Tống Chỉ Ngọc đẩy thiết bị y tế mang đến lên giường, liên tiếp từng bước kiểm tra toàn diện cho Lam Khâm. Sợ rằng chậm trễ nửa giây thôi cũng không được, Tang Du theo sát hỗ trợ bà.
"Không sao đâu." Tống Chỉ Ngọc vỗ nhẹ cánh tay Tang Du trấn an cô, quay đầu lại đối diện với bác sĩ tâm lý: "Tốt hơn nhiều so với dự đoán."
Bác sĩ tâm lý cũng thở phào nhẹ nhõm: "So với lần trước, thật sự..."
Anh ta nhìn Tang Du một cái, chỉ cười mà không nói tiếp.
So với mất khống chế như lần trước thì đã tốt đến không thể tốt hơn rồi.
Lam Khâm đi vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc, Tống Chỉ Ngọc vẫy tay, dẫn người rời khỏi phòng ngủ, dặn dò Tang Du: "Đừng ở đây lâu, để nó nghỉ ngơi đi, bà ở phòng khách chờ con."
Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Tang Du ngồi ở mép giường, kéo chăn đắp cho Lam Khâm, sờ sờ cánh tay được băng bó tốt của anh, cúi người xoa nhẹ mặt anh, hôn lên môi anh.
"Ngủ trước đi, tỉnh lại sẽ không sao nữa." Tang Du biết rõ anh không nghe thấy, nhưng vẫn lải nhải mãi: "Bà nội tìm em nói chuyện, em ở dưới lầu, sẽ mau chóng lên đây."
Khi Tang Du xuống lầu, chú Trần và chú hai nhà họ Lam đã đi rồi. Bà nội và bác sĩ tâm lý vẫn ngồi trên sofa, sắc mặt nghiêm trọng.
"Tiểu Ngư, lại đây ngồi đi," Tống Chỉ Ngọc giơ tay tiếp đón, hỏi thẳng vào vấn đề: "Con biểu lộ tâm ý với nó rồi sao?"
Tang Du gật đầu.
Tống Chỉ Ngọc phát sầu: "Bà không cho con nói, không chỉ đơn giản là suy xét trên mặt tình cảm, xem tình trạng hiện tại của nó, sau khi con thổ lộ, nó càng không thể tự thoát ra, tám phần sẽ cảm thấy tình cảm này là thương hại, sau này..."
Tang Du không khỏi thẳng lưng: "Bà nội, đúng là con đã thổ lộ, nhưng mà... Là sau khi Khâm Khâm chính miệng thổ lộ với con."
Tống Chỉ Ngọc đột nhiên dừng lại.
Qua một lúc lâu, bà mới ngạc nhiên hỏi: "Nó thổ lộ? Còn tự nói?"
Bác sĩ tâm lý vội vàng mở sổ ghi chép ra: "Tang tiểu thư, phiền cô nói chi tiết."
Tang Du có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn miêu tả sự việc, khi biết giọng nói của thiếu niên được tổng hợp lại, Tống Chỉ Ngọc đã hiểu giọng nói này phát ra từ đâu, trong mắt tràn trề khổ sở sâu sắc.
Tống Chỉ Ngọc thở dài: "Xem ra ép nó đến cực hạn, ngược lại lại có tiến bộ ngoài dự liệu."
Bà chăm chú nhìn Tang Du, trịnh trọng nói: "Trước kia bà cảm thấy chưa đến lúc, cho nên không dám nói kỹ cho con, chỉ dừng ở mức độ dạ dày và thức ăn, nhưng thật ra vấn đề tâm lý của nó cũng không khả quan lắm."
"Trong thời kì dưỡng bệnh lâu dài sau vụ hỏa hoạn, Lam Khâm đã mắc chứng trầm cảm không ngoài dự đoán, đã từng có lần rất nghiêm trọng, nhưng may là sau này..."
Tống Chỉ Ngọc nhìn Tang Du, nghĩ đến trước kia mỗi ngày Lam Khâm đều kéo tấm thân bệnh tật đi lén nhìn cô, dừng một chút.
"Cũng may sau này nó tự tìm được phương pháp, giải tỏa không ít. Nhưng sau khi cảm xúc bị chịu kích thích mạnh, khó tránh khỏi di chứng và ám ảnh." Bà cố gắng nói một cách trôi chảy: "Nếu con muốn tham dự trị liệu, ngoại trừ việc thức ăn, tâm lý cũng là một vấn đề lớn, bởi vì ——"
Tang Du nín thở tập trung.
Tống Chỉ Ngọc nói: "Bởi vì Lam Khâm bị tổn thương dây thanh quản,
Cảm ơn bạn nào đó đã giúp mình lên được wattpad trên máy tính lại nghen ><
Mình nhận ra rằng up truyện mà không có ai cmt thì buồn lắm, ở đây vẫn có một số bạn cmt ủng hộ mình UwU Hơn nữa mình vẫn không từ bỏ được nơi mình sinh ra :> Ở wattpad cũng 5 năm rồi chứ ít gì ><