Chương 8
Editor: Trương Mạn Vi
Tiếng sấm, tiếng tim đập, cùng tiếng thở dồn dập của người đàn ông, còn có cả tiếng mưa như trút nước truyền đến tai cô.
Lỗ tai Tang Du dần nóng lên, biến thành lò sưởi nhỏ, còn làm nóng cả bàn tay của anh.
Mười ngón tay của Lam Khâm hơi run rẩy, vẫn che kín tai cô cho đến khi tiếng sấm hoàn toàn hết, mới nhanh chóng thả ra thu tay về, bàn tay nắm chặt ống quần rộng thùng thình.
Nhiệt độ sót lại trong lòng bàn tay dễ dàng lan đến khắp người anh, biến gương mặt anh đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Tang Du cũng không ổn lắm, cô cúi đầu hít thật sâu, sờ sờ mang tai, có chút tức giận vì sự ngượng ngùng của bản thân.
Cho dù anh có làm động tác như vậy, cũng vô cùng lịch sự, đôi tay của anh che kín tai cô, rất có chừng mực, rõ ràng có thể cảm giác được anh đơn thuần sợ cô bị dọa, chẳng tồn tại ý nghĩ không an phận gì cả.
Nhưng cô lại vừa khéo, tai đỏ rồi còn nóng lên, giống như trái cà chua vậy, tai cô nóng đến tê dại luôn rồi.
Người tên Lam Khâm này... Hoặc là quá chính trực ngây thơ, hoặc là quá thâm hiểm đen tối!
Tang Du cố trấn định lại, muốn thoải mái đối mặt với anh, xoay người ngẩng đầu nhìn anh, mới nhận ra cô chưa bật đèn, trong phòng là một mảnh đen kịt, không thấy rõ chút nào.
Cô đưa tay nhấn công tắc, tạch một tiếng ánh đèn trên tường chiếu xuống.
Lam Khâm hơi nheo mắt, đôi mắt đã quen với bóng tối nay đột ngột được chiếu sáng, theo bản năng cúi người lui về sau, lẩn vào trong bóng tối ở hành lang.
Ủa? Cô cũng không trách anh, sao dáng vẻ của anh lại giống đứa nhỏ làm sai chuyện vậy nhỉ.
Tang Du kỳ quái thò đầu ra nhìn, được rồi, thậm chí ngay cả cổ của tiên sinh cũng đỏ lên, còn nghiêm trọng hơn cô lắm lắm.
Nếu được chắc anh đứng đây nửa ngày vì xấu hổ mất thôi.
Thâm hiểm... ư? Nó đâu tồn tại trên người anh.
Lam Khâm vội cúi xuống đánh mấy dòng chữ, xóa xóa sửa sửa đi hai ba lần mới đưa màn hình cho cô nhìn...
"Tôi không thích tiếng sấm, cái tiếng đó rất kinh khủng, cho nên mới che lỗ tai cô."
"Nếu như mạo phạm cô, thật xin lỗi, tôi không có ác ý gì đâu."
Anh không thích tiếng sấm, nhưng hoàn toàn mặc kệ mình, ngược lại chỉ nghĩ đến chuyện che cho cô.
Vậy nên mấy từ như kiểu ác ý, âm mưu, thâm độc gì đó đừng dùng nó trên người anh.
Trong đôi mắt Tang Du lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, có chút vui mừng khó hiểu, không nhịn được muốn trêu chọc anh, lại gần nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, đối với ai anh cũng như vậy sao?"
Lam Khâm cứng đờ, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi trên đất, vội đánh chữ: "Không đâu!"
Anh sợ một dấu chấm than thì hơi ít, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại nhấn liên tục thành một đoạn dài, vẫn cảm thấy không đủ sức thuyết phục, môi anh hơi mấp máy, chu lên, ngón trỏ cũng giơ ra thành số "một" cho cô nhìn.
Tang Du "ồ" thật dài ra, sau đó hỏi anh: "Lần đầu tiên à?"
Hai tai Lam Khâm lại đỏ hơn một chút, cúi đầu ngầm thừa nhận.
Tang Du che miệng cười, tự động điền câu trả lời vào vấn đề suy nghĩ trong lòng, người tên Lam Khâm này vừa chính trực vừa thuần khiết, hơn nữa còn vô cùng ngây thơ.
"Không quan trọng, anh đi vào đi," Tang Du nhìn anh như muốn vùi mình vào tường luôn, hắng giọng: "Hôm nay bạn cùng phòng tôi đi công tác rồi, nhà không có ai, anh không cần khách khí."
Nói xong cô đổi dép, đi vào phòng bếp rót cho anh ly nước nóng, đi vào phòng lục tung mọi ngóc ngách tìm thẻ căn cước, rồi lại vừa tìm vừa nói chuyện với anh, hòa hoãn bầu không khí: "Tôi nói cho anh biết, trong điện thoại di động của tôi có ứng dụng dự báo thời tiết, chẳng đáng tin chút nào!"
Lam Khâm bị chỉ tên, sống lưng cứng đờ =))))
"Lần trước tôi bị dầm mưa, chính là vì tin nó đấy," Giọng nói cô nhẹ nhàng, có chút mềm nhũn: "Cứ nghĩ nó sẽ không bị lỗi như vậy nữa, ai dè, mới mấy hôm lại dự báo sai rồi."
"Anh coi như vậy có tức không cơ chứ!"
Lam Khâm cầm điện thoại di động, lặng lẽ nghe phản hồi bất bình của người dùng.
Anh đã sớm fix lỗi rồi, rõ ràng là cô chưa reset...
Tang Du kéo ngăn bàn học, cuối cùng cũng tìm thấy thẻ căn cước, thở phào ôm nó trong ngực, vội chạy bình bịch ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện Lam Khâm vẫn vô cùng nghiêm chỉnh đứng ở cửa, không bước vào dù chỉ là một bước.
"Sao anh không đi vào?"
Lam Khâm giờ màn hình lên cho cô.
Tang Du xích lại gần nhìn thử.
"Tôi không có dép."
"Còn nữa, dự báo thời tiết vẫn bị lỗi... Có lẽ vì cô quên chưa reset?"
Tang Du hít một hơi, suy nghĩ sâu xa mấy giây mới trịnh trọng gật đầu: "Cũng có lý."
Cô có thể nhìn ra được Lam Khâm rất chú trọng việc vệ sinh, cho dù cô không ngại, anh cũng không chịu được việc anh đi giày mà đi khắp nơi.
"Anh chờ một chút," Tang Du nói xong, lại bắt đầu công cuộc lục tung tìm đồ của mình, lấy ra chiếc dép duy nhất mà cô mang về lúc ở khách sạn (*), tháo túi bọc ở ngoài ra rồi đưa cho anh: "Đi tạm cái này nhé."
(*) Mình không chắc có phải khách sạn không, vì từ tửu điếm (酒店) được sử dụng rất nhiều, nó có thể là quán bar, nhà hàng, khách sạn... nên mình không chắc lắm.
Nhìn Lam Khâm thay dép, cô hậu tri hậu giác có chút ngượng ngùng: "Hơi đơn giản, anh đừng để ý."
Lúc đi tiêm ở tòa nhà Lâm Giang đó, Lam Khâm cho cô đi dép được thêu bằng bông vải kéo sợi.
Còn đến nhà cô, chỉ có chiếc dép đơn giản do khách sạn cung cấp, mỏng manh chẳng khác tờ giấy là bao.
"Bình thường nhà tôi không có đàn ông đến, anh cứ tùy tiện đi một chút nha," Tang Du giải thích xong, không khỏi tò mò chỉ chỉ chân anh: "Có phải anh chưa từng đi dép kiểu vậy không? Khó chịu thì bảo tôi."
Lam Khâm đi hai bước, cẩn thận cảm nhận một chút, đầu ngón tay bấm hai chữ: "Vẫn tốt."
Tang Du bật cười, nhìn anh cũng đủ khiến tâm trạng của cô tốt lên, anh dễ nuôi thật đấy.
"Đừng ôm túi thuốc nữa, cứ để đây trước. Mưa lớn như vậy mà thân thể anh không tốt, bây giờ chắc chắn không đi được, cứ từ từ rồi tính," Cô gọi anh ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Vừa đúng lúc anh cũng muốn nói chuyện với tôi, giải thích rõ ràng cho tôi xem nào."
Cô nghiêng đầu: "Hơn nữa, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh."
Lam Khâm nghi ngờ.
Cô dò xét nói: "Vậy tôi hỏi trước nhé?"
Anh lập tức gật đầu.
Tang Du cầm gối ôm trên sofa ôm vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát, cân nhắc một chút mới chậm chạp mở miệng: "Tiên sinh, anh hãy nói cho tôi, trung tâm hồi phục có rất nhiều y tá dày dặn kinh nghiệm để tiêm cho canh, tại sao... không phải tôi thì không được?"
Yên lặng.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lớn, những giọt nước đập không ngừng vào thủy tinh.
Trong phòng khách nhỏ có hai người ngồi đối mặt với nhau, một người cúi đầu xuống giống như bức tượng được chạm khắc bằng ngọc, còn một người vô cùng kiên nhẫn tìm tòi nghiên cứu.
Trong cổ họng Lam Khâm lại bắt đầu đau nhói, dạ dày đã lâu rồi chưa tiếp nhận số lượng lớn thức ăn như vậy, cũng khiến anh giật mình tỉnh lại, từng cơn buồn nôn dâng lên tận cổ học, khiến anh không nhịn được muốn nôn toàn bố số thức ăn trân quý đó.
Tối nay anh đắc ý mà quên mình, vội vàng ăn quá nhiều, nên bị trừng phạt vì lòng tham.
Anh luống cuống cầm lấy ly nước Tang Du đưa cho, nhưng dùng sức quá nhiều khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Tang Du nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, tôi không có ý chất vấn anh, cũng không nghi ngờ gì cả, nhưng không hỏi thì tôi không thể để anh ở nhà tôi được, tôi muốn có một câu trả lời xác đáng."
Sau khi tiếp xúc, Lam Khâm đúng là vô hại, cũng chính vì vậy mà lựa chọn của anh càng trở nên khó hiểu.
Lam Khâm không muốn bị Tang Du nhìn ra thân thể anh khó chịu, cắn răng chịu đựng, nhấn từng chữ: "Chuyện cô hỏi, cũng chính là chuyện muốn nói với anh."
Tang Du kinh ngạc, hơi há miệng, không tự chủ được lộ ra đầu lưỡi ướt át hồng hào.
Lam Khâm chỉ nhìn một chút rồi vội vàng rời mắt: "Tôi bảo đám không làm chuyện xấu, nhưng viết dài lắm, cứ để cho tôi viết được không?"
"Viết sao? Đánh chữ là được rồi."
Anh không do dự kiên trì: "Viết."
Anh có thể tự tay viết chữ, đây là cách thức trịnh trọng nhất/
Tang Du tìm giấy bút rồi giao cho anh, anh cúi người, viết từng chữ trên bàn trà nhỏ.
Cảm giác buồn nôn càng thêm mãnh liệt, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, một tay đè chặt giấy trên bàn trà.
Bút viết như có năng lực thôi miên vậy, Tang Du nhìn chằm chằm tay anh hai phút, rất nhanh liền nhận ra mình thất thố, cô đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn trời mưa to bên ngoài cũng có thể đoán trong một thời gian ngắn cũng chưa chắc đã tạnh mưa.
Cô không nhịn được hơi ngáp một cái, sờ thẻ căn cước vẫn còn trong túi áo, do dự một chút, rồi bất đắc dĩ cắt ngang anh: "Tiên sinh, nếu như anh chịu được, vậy có muốn ngủ tạm một đêm trên ghế sofa không?"
Lam Khâm lập tức ngẩng đầu.
Tang Du mở cửa sổ ra, giống như muốn cho anh thấy trời đang mưa rất to: "Tôi nghĩ nếu cứ chờ trời tạnh như vậy, có khi lúc đến khách sạn thì trời cũng sáng mất rồi."
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt là sự u tối.
Tang Du dừng một chút, đối mặt với anh, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác kỳ quái khó diễn tả.
Lam Khâm có thể coi là một gương mặt tuyệt sắc, nhưng... anh không nên dùng đôi mắt
[2] Bánh bột mì hấp