Yêu Tại Tuyền Thành

Chương 48


trước sau


Vừa nhắc đến chữ công việc là Chân Quỳnh hứng khởi hẳn, trong tinh thần toát ra vẻ tự hào, cái gì mà chất thấm hút, quang tử phân tử, chất xúc tác hoá thạch, nghiên cứu khoa học tự nhiên lập thể, khoa học xã hội, v.v...!Ngồi nghe mà tai tôi ù đi, đôi mắt thì long sòng sọc, rất rất muốn cho hắn hai cái bạt tai, nhưng nhớ lại lời bố nói, "Người ta làm nghiên cứu suốt ngày, khó tránh trong lời nói có nhiều từ chuyên ngành, không nghe hiểu những vẫn phải tỏ ra hiểu." Tôi thở dài, ta nhịn!
Đang lúc hắn say sưa nói chuyện thì điện thoại tôi vang lên, lúc này ai mà gọi điện tới quả đúng là ân nhân thế giới! Tôi đưa điện thoại tới bên tai một cách thật biết ơn, giọng điệu ỏn ẻn rằng: "Alo~~"
"Vãi...! Chị động dục đấy à? Em là Tiểu Ngoại!"
Tôi muốn chửi Tiểu Ngoại vài câu, nhưng ở đây đang có Chân Quỳnh, chỉ có thể nhường con quỷ này trên cơ: "Em gái Tiểu Ngoại, gọi chị làm gì đấy?"
"Ôi trời ơi, sắp chết rồi đây này! Đừng nhiều lời, chị đang ở đâu đấy?"
Tôi nói cho em ấy địa điểm, Tiểu Ngoại nghe xong lập tức cúp máy, con nhỏ này kiếm chuyện sao? Tôi tắt máy và quay sang cười vời Chân Quỳnh: "Thật xin lỗi, anh nói tiếp đi."
Chân Quỳnh rất lịch sự gật đầu, lại tiếp tục bắn nước bọt tứ phía bắt đầu kể lể về các lý thuyết khoa học của hắn.
"Chị Dưởng...!Chị Dương Dương, trùng hợp quá
Tiểu Ngoại đột nhiên xuất hiện trong quán cà phê, lại còn chào hỏi với tôi, sao con bé lại đến đây?
Tôi đật đầu đáp: "Đúng vậy, ngoan quá, sao em lại đến đây? Hôm nay không có lớp à?"
"Chiều nay em không có lớp, em vừa ở ngoài thấy chị nên vào đây luôn."
Tôi giới thiệu cho Tiểu Ngoại: "Đây là Chân Quỳnh."
Sau đó lại giới thiệu cho Chân Quỳnh: "Đây là bạn của tôi, Tiểu Ngoại."
Tiểu Ngoại chớp chớp mắt theo phản xạ nhìn Chân Quỳnh: "Anh trai, anh...!rất nghèo sao?"
Chân Quỳnh khó xử, tôi ngượng cười: "Đừng nói bừa, tên của người ta đấy."
Chân Quỳnh cũng thật rộng lượng: "Không sao không sao, tên tôi đúng là dễ khiến người khác hiểu nhầm."
Tiểu Ngoại rất tự nhiên như ở nhà, vừa đặt mông xuống ngồi cạnh tôi, con bé đã bưng cốc cà phê của tôi lên, ngửa cổ nốc sạch không còn giọt nào.


Tôi nhìn con bé như đang nhìn người ngoài hành tinh, mặc dù Tiểu Ngoại rất lấc cấc khi ở trước mặt tôi và Tiểu Tân, nhưng em ấy vẫn biết e thẹn khi tiếp xúc với người lạ mặt, nổi danh là một người "ngại người lạ", cứ gặp người lạ là Tiểu Ngoại sẽ cúi gằm mặt xuống không nói lời nào, bày đặt tỏ ra cool ngầu.

Nhưng hôm nay thì sao? Thật sự đến đây kiếm chuyện sao? Đến cả Chân Quỳnh cũng ngẩn tò te, cảm thấy ngại thay cho con bé, tôi vội vàng gọi thêm một cốc cà phê khác.
Tiểu Ngoại chùi cái miệng, nhìn sang Chân Quỳnh, biểu cảm của em nó còn ngây thơ hơn cả tôi: "Anh Quỳnh, anh nhìn trúng chị Dương Dương nhà em đúng không?"
Mặt Chân Quỳnh lại đỏ bừng: "Khụ..."
Tiểu Ngoại quá khác thường so với mọi khi, không biết hôm nay con bé uống nhầm thuốc gì, tôi bèn cầm cốc cà phê lên vừa nhấp vài ngụm vừa xem em nó làm trò.

Bản thân tôi rất thích xem kịch hay, dù sao nghe Tiểu Ngoại nói chuyện cũng lôi cuốn hơn nghe mớ lý thuyết nhức đầu kia.
Tiểu Ngoại tiếp tục vờ vịt ngây thơ: "Anh Quỳnh, muốn theo đuổi chị Dương Dương nhà em không dễ đâu, trước khi theo đuổi chị ấy, anh phải trả lời được các câu hỏi sau của em."
Chân Quỳnh sốt ruột: "Câu hỏi gì?"
Tiểu Ngoại ưỡn thẳng lưng: "Đầu tiên trả lời em, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Chân Quỳnh trả lời chân thành: "28."
"Anh đã lên giường chưa?"
Cốc cà phê trong tay tôi suýt rớt xuống đất, Chân Quỳnh cũng không thể tin vào tai mình: "Gì cơ?"
Tiểu Ngoại líu lưỡi: "Em đang hỏi anh đã lên giường với phụ nữ bao giờ chưa? Sao lại ngốc thế?
Chân Quỳnh lắp ba lắp bắp: "Chưa...chưa...chưa từng."
"Ngốc quá! Thấy anh trung thực như thế cũng không giống người đã từng lên giường đâu nhỉ." Tiểu Ngoại bày ra vẻ mặt gian tà đáng yêu: "Nhưng mà...!đã 28 tuổi rồi mà còn chưa làm? Một chút kinh nghiệm cũng chưa có thì làm sao mà lấy vợ? Chị Dương Dương nhà em không thích người chưa có kinh nghiệm đâu, đúng không, chị Dương Dương?"
Tiểu Ngoại lén đá chân một cái dưới bàn, làm tôi đau đến mức kêu lên một tiếng "A".


Tiểu Ngoại lại quay sang nói chuyện với Chân Quỳnh đang trưng ra sắc mặt trắng bệch: "Anh thấy chưa, chị Dương nói A rồi đấy, hì hì, anh Quỳnh, anh không còn hy vọng đâu."
Chân Quỳnh không phản ứng lại với em ấy, rõ ràng hắn không thích trò nghịch ngợm của đứa nhóc thối này.

Tiểu Ngoại móc chiếc điện thoại ra như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Hê hê, chị Dương Dương, em có hai mẩu truyện ngắn mà chị sẽ đặc biệt đặc biệt thích thú, em đọc lên cho chị nghe nhé?"
Tôi thấy trò đùa của Tiểu Ngoại có hơi quá đáng, nhưng không thể nói gì thêm, tôi đặt cốc cà phê xuống: "Được, đọc xong thì mau đi chơi với bạn đi, được không?"
Tiểu Ngoại bĩu môi: "Được, thế em đọc đây."
Tiểu Ngoại cố ý đến gần Chân Quỳnh, từng câu từng chữ đọc rõ ràng từng mẩu truyện, lại còn vừa đọc vừa khua tay múa chân: "Có một vị khách đến chơi nhà ông nông dân nọ, chủ nhà muốn giết con nhà trống đãi khách, nhưng con gà trống ấy bay lên tít trên mái nhà không chịu xuống.

Thế là chủ nhà mắng mỏ: "Nếu ngươi còn không xuống, ta sẽ giết hết gà mái, khiến ngươi sống không bằng chết!" Con gà trống cười và trả lời: "Ôi, cuối cùng ông đây cũng được đi tìm gà móng đỏ* rồi."
*Gà móng đỏ: (tiếng Trung: 野鸡) còn có ý nghĩa là "gái điếm; gái đứng đường".
Tiểu Ngoại hít một hơi: "Còn có một cái nữa, em đọc cho mọi người nghe: "Thời cổ đại, có một vị hoàng đế có trong tay ba ngàn mỹ nữ trong hậu cung, nhưng ngài vẫn chưa hài lòng, vì thế lại cho tuyển thêm một đám mỹ nhân vào cung.

Không ai dám khuyên can ngài, may thay thừa tướng nghĩ ra cách khiến Hoàng đế không dám muốn thêm nữ nhân nữa.

Thật ra, thừa tướng chỉ cần nói đúng một câu: Bệ hạ, có công mài sắt có ngày nên kim, người phải cẩn thận! "
Nghe xong tôi không nhịn được mà bật cười, Tiểu Ngoại thấy vậy rất đắc ý: "Em còn sợ hai câu truyện này không đủ đô làm chị vui, hoá ra cũng chất lượng phết!"
Cái gì vậy?! Tiểu Ngoại này đáng ăn đấm, không đâu tự dưng nói xằng nói bậy!

Chân Quỳnh càng thêm khó xử, mặt hắn xanh xao: "Các em...!hay đọc những truyện như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Ngoại không cho tôi cơ hội mở miệng: "Thật ra chị Dương Dương hay tìm tòi mấy cái này lắm."
Tôi véo cái má con bé: "Tiểu

quỷ, còn nói năng vớ vẩn nữa là chị ném em xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn đấy!"
Tiểu Ngoại giãy giụa: "Chị còn không cho em nói lời thật lòng sao?"
Tôi buông lỏng tay:" Thôi được thôi được, đừng làm loạn nữa, đi chơi với bạn đi."
Tiểu Ngoại cầm lấy tay tôi: "Không được, anh rể bảo em đến đây tìm chị, anh ấy đang ở nhà làm canh gà tần cho chị đấy, bảo canh gà tần tốt cho người đang có bầu lắm, chúng ta đi về đi."
Chân Quỳnh trợn tròn hai mắt: "Cái gì? Anh rể? Có bầu?".

harry potter fanfic
Tiểu Ngoại chen miệng ngay khi tôi định giải thích: "Chị Dương Dương có bầu đó ạ, anh chưa biết sao?"
Ôi mẹ ơi, tôi sắp điên lên mất!
Tiểu Tân thấy tôi sắp phát điên, bèn kéo tôi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quăng cho Chân Quỳnh một câu: "Anh Quỳnh, tiền cà phê anh trả rồi ha, chị em chúng em thất lễ, thất lễ."
Bị Tiểu Ngoại kéo ra đường, tôi chỉ thẳng vào mũi con bé mà mắng: "Tiểu Ngoại, đồ nhóc quỷ chết dẫm hôm nay uống nhầm thuốc à! Nhìn xem em đã làm cái gì kia! Làm chị mất hết cả mặt! Ngày thường hiểu chuyện như vậy mà sao hôm nay sao lại suồng sã thế! Lại còn truyện đồi truỵ? Lại còn mang thai, lại còn anh rể? Ôi mẹ ơi! Em làm thế sau này làm sao chị còn có tư cách làm người được! Đã bye bye thì đi luôn đi, lại còn thất lễ? Không lẽ còn có lễ sao!"
Tiểu Ngoại hức một tiếng: "Chị nghĩ em vui lắm sao! Chị Tiểu Tân bảo với em rằng chị đang đi xem mắt, chị ấy nôn nóng sốt ruột bảo em đến làm loạn, còn nói làm càng loạn càng tốt, càng thái quá càng tốt! Thế mà em lại bị mắng! Em nào có đắc tội với ai đâu! Một cô gái ngại ngùng ít nói đóng vai đứa nhỏ lưu manh thảo mai thật không dễ dàng gì! Còn về hai mẩu truyện đó, em phải tốn mất hai đồng mua bánh ngọt trong tiệm A để đút lót bạn học gửi cho đấy! Em còn chưa than thở thì thôi, chị càu nhàu cái gì!"
Vừa nghe là do Tiểu Tân chỉ đạo làm loạn, ngọn lửa giận trong bụng tôi chỉ có thể lụi xuống.

Hình như Tiểu Tân có hơi độc ác quá không? Tiểu Ngoại có hơi quá trớn không? Thấy Tiểu Ngoại vẫn đang giậm chân làu bàu, tôi ôm chầm lấy em ấy: "Thôi được rồi, hôm nay vất vả cho em quá, làm tốt lắm, giỏi lắm, thật là...!thật tuyệt vời! Đi thôi, chị đây dẫn em đi ăn, đừng giận nữa, muốn ăn gì đây?"
"KFC."
"Tưởng em không thích ăn cái đó?"
"Bây giờ lại thích rồi, không được sao!"
"Thôi được thôi được, chúng ta đi ăn KFC, nhóc con, còn tức giận không?"
Tiểu Ngoại còn đáng thương hơn tôi: "Em có thể không tức giận sao, đây là lần đầu em dám làm ra chuyện như vậy." Em ấy nâng kính lên: "Nhưng mà...!nhìn thấy biểu cảm méo xệch của tên đạo sĩ kia...!làm em cảm thấy...!thật sảng khoái, ôi."

Thật ra mà nói, tôi rất giận vì hành vi làm loạn của Tiểu Ngoại, nhưng đồng thời rất biết ơn vì em ấy đã làm vậy.

Qua trận náo loạn của em ấy lần đó, ba tôi không còn dám cho tôi đi xem mắt nữa.
Tối đến, ba tôi khí tức bừng bừng chạy đến nhà tôi: "Con làm cái gì đấy? Không muốn đi thì nói trước với ba, cần gì phải làm mất hết mặt mũi lão già này!"
"Ba, con đâu có làm mất mặt ba, mặt ba vẫn còn đang treo sờ sờ trên đầu kia kìa."
Ba tôi càng giận thêm: "Ba biết ngay đời nào con chịu đi xem mắt theo lời ba mẹ, không phải con không có khả năng sinh đẻ sao? Không có khả năng sinh đẻ thì làm sao mà có bầu được? Con muốn ba tức chết hả?!"
Tôi thấy tình thế không ổn, liền an ủi ông: "Ba, ba đừng nóng giận, ba giới thiệu cho con một cậu tốt hơn cũng được, cái cậu học sinh ấy của ba treo lửng lơ cái cằm nhô trên mặt ấy, làm con thấy mắc ói quá, mà con thấy mắc ói lại cứ tưởng mình có bầu, mà chuyện cũng đã qua rồi, ba đừng tức giận, để con gọt quả táo cho ba."
Ba cứ đanh mặt lại không biết đang trách tôi hay đang trách mình.

Tôi gọt một miếng táo đặt vào tay ba, ba cắn một miếng và nói một cách nghiêm khắc: "Ba ước gì có thể được bế cháu!".
- --
Cuối cùng tôi cũng đã quyết định được ngày đi Mỹ, nhưng tôi không báo với Tiểu Tân vì tôi muốn tạo bất ngờ cho nàng.
Tôi cứ âm thầm mà đi, vì vậy khung cảnh tiễn đưa không sôi động bằng lúc Tiểu Tân đi Mỹ, ngoại trừ có tài xế là Lão K, ngoài ra còn có Tiểu Ngoại và Quyên Tử.

Bố mẹ bị tôi chọc giận đến mức không dám ló mặt ra ngoài, chỉ gọi điện dặn dò vài câu rồi thôi.

Tiểu Ngoại cất công trốn học đến tiễn tôi, tôi nhắc nhở con bé lần sau không được trốn học nữa, và con bé nhắc tôi lần sau không được thô lỗ với con bé, hai đứa cứ thế đấu khẩu trên con xe của Lão K, Lão K và Quyên Tử chỉ biết ôm mặt cười.
Lão K thực sự là một người đàn ông tốt, tôi thật lòng hy vọng có thể có một người phụ nữ tốt bụng và xinh đẹp có thể nắm tay hắn bước đi hết cuộc đời này, mà người phụ nữ đó, ông trời đã định sẵn không phải là tôi.

Tôi nghĩ mối nợ kiếp này tôi không thể trả hắn được, có trả cũng trả không xuể, thôi vậy, đợi kiếp sau tôi sẽ làm người hầu cho hắn là được, kiếp này chỉ có thể nợ được bao nhiêu thì nợ thôi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện