Tiểu Ngoại quen giả bộ lưu manh: "Chị đang nói lời thừa thãi à? Người tình trong mắt hoá Tây Thi.
Nếu như em thấy chị xinh nhất, chị Tiểu Tân của chị sẽ đá em xuống sông Nhã Lỗ Tạng Bố Giang mất! Ngớ ngẩn!"
Một lần nữa tôi lại bị tên tiểu quỷ này làm cho nghẹn họng không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ Trung Quốc thời kỳ hiện đại đã qua được gần nửa thế kỷ, tại sao vẫn tồn tại thực trạng tú tài gặp phải tên lưu manh? Tiểu Ngoại ném tập vẽ phác thảo cho tôi: "Chị cầm đi, em đi mua chai nước trà xanh, khát rồi."
Tôi và Tiểu Ngoại có một sở thích chung, đó chính là uống trà xanh.
Mắt nhìn con bé tung tăng băng qua đường lớn, tôi lật cuốn sổ phác thảo của con bé ra xem.
Trong đó có vài bức ký hoạ phong cảnh, và một bức vẽ chân dung một cô gái, có lẽ cô gái này là Tầm, đúng như Tiểu Ngoại nói, cô bé thực sự rất ưa nhìn.
Hoá ra Tiểu Ngoại cũng có những lúc si tình đến thế.
Tôi lật sang những trang tiếp theo, tôi thấy Tiểu Ngoại viết thế này ở dưới cùng của cuốn sổ:
"Trong tim tôi có ông thầy bói, có bà già tập làm bánh xèo cuộn, có cô bé Lọ Lem tự độc thoại với chính mình, có thích khách với thanh kiếm chĩa xuống sau lưng, có con lừa lớn vẫn tiếp tục cất bước, có cảnh sát nhân dân trung thành và dũng cảm, có những quả trứng lăn đầy trên mặt đất, có những đoá hoa tươi nở rộ khắp núi đồi, có cô bé đem lòng yêu bầu trời xanh, còn có người nghệ sĩ điên rồ say mê lâm cảnh mất trí."
Văn viết của Tiểu Ngoại rất thô, tôi vất vả lắm mới có thể đọc xong chúng.
Đóng tập phác thảo lại và ngồi thẫn thờ, tôi đã hiểu ra một điều, hiểu ra lý do tại sao tôi và Tiểu Tân lại quý Tiểu Ngoại đến vậy, là vì chúng tôi có thể tìm thấy ở Tiểu Ngoại bóng dáng của hai đứa thời còn học đại học, có chút non nớt, chưa đủ trưởng thành, có chút bướng bỉnh, chưa đủ phô trương, không bị cấm đoán, nhưng vẫn chưa thoát tục.
Tiểu Ngoại chạy tới, con bé đá vào chân tôi: "Lại tương tư à?"
Tôi lườm con bé: "Đúng vậy đúng vậy, thì sao?"
"Hê hê, không sao, này, chị Tiểu Tân sắp về nước chưa?"
"Sắp rồi, chắc cũng phải một tháng nữa."
Tôi buồn rầu khi nghĩ đến 30 ngày còn lại, nước mắt chực chờ rơi khi nhớ đến căn nhà ủ gió lạnh lẽo từ khi vắng hơi ấm Tiểu Tân, rồi lại nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến tên Hàn Đông cầm tinh keo con chó ấy, tại sao hắn không học hỏi được gì từ Lão K chứ?! Nhưng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng không biết về mối quan hệ của tôi và Tiểu Tân, chỉ trách hắn quá đáng thương.
Tôi vừa chửi vừa thương hại hắn, nét mặt thay đổi như chong chóng quay.
Tiêu Ngoại thấy vậy rất tò mò: "Chị lại bị bệnh à?"
Đến cả việc nhìn lên tôi cũng lười: "Đâu có."
Tiểu Ngoại đoán mò: "Ồ, vậy thì chính là con đường tình yêu của chị và chị Tiểu Tân gặp phải trắc trở rồi."
"Là sao?"
Tiểu Ngoại đẩy cặp kính lên: "Hôm qua em lên mạng nói chuyện với chị Tiểu Tân, chị ấy nói tình địch của chị đang ở Mỹ.
Chị Dưởng, chắc khó chịu lắm nhỉ."
Tôi lườm con bé: "Nếu là em, chắc em không khó chịu chắc!"
"Tầm thường! Quá tầm thường!!" Tiểu Ngoại giảng giải ẩn ý: "Sao em thấy tất cả những khiếm khuyết điển hình của giới nữ đều được phản ánh một cách hoàn hảo trên người chị vậy? Người ta làm chị khó chịu, chị sẽ khó chịu như ý người ta sao? Chị phải sống một cách tinh tế hơn, người ta càng làm chị khó chịu, chị càng nên vui vẻ, ngược lại mới có thể khiến người ta khó chịu."
Tôi nghĩ như vậy cũng đúng, bèn ngơ ngốc hỏi: "Làm sao để khiến hắn khó chịu?"
Tiểu Ngoại nghiễm nhiên trở thành một chuyên gia tình yêu, bắt chước dáng vẻ của một lão nho ngồi xuống bên cạnh tôi: "Ngớ ngẩn! Bước đầu tiên, là khiến tình địch cách xa thật xa tình nhân, để tránh việc hắn nhà gần ven hồ hưởng trước ánh trăng."
"Ừ, đúng vậy, nhưng cách xa thế nào?"
Tiểu Ngoại đảo đôi ngươi: "Muốn biết cách làm sao để tách hai người họ ra không?"
Tôi mở to mắt: "Bớt nói lời thừa đi, em có cách gì thì nói cho chị nghe, không có cách thì ngậm miệng ngồi im giúp chị, chị không có tâm trạng nghe em huyên thiên đâu."
"Đương nhiên em có cách rồi, chị nghĩ Tiểu Ngoại em là ai kia chứ."
Tôi thấy dáng vẻ con bé quá đỗi đắc ý, không thể không tò mò: "Cách gì?"
"Muốn biết à?"
Tôi hăm doạ con bé: "Có thể đừng phí lời nữa được không! Rốt cuộc là cách gì? Đừng nói em lại lừa chị đấy nhá, bằng không đừng trách bị chị lột da rút gân!"
Tiểu Ngoại liếc nhìn xung quanh, giơ lên nắm đấm như một thi sĩ và bắt đầu tự tình: "Khi em còn nhỏ, em luôn cho rằng loài người trường sinh bất lão, nhưng khi lớn lên, em nhận ra con người ai rồi cũng sẽ về với đất mẹ.
Từ đó trở đi, em bắt đầu biết hoảng hốt, lo lắng và sợ hãi, trong lòng luôn nghĩ rằng nếu một ngày em chết đi, thì phải làm sao với những món sơn hào hải vị mà em chưa từng được nếm qua đây?"
Tôi nén giận, dùng âm thanh nhẹ nhàng chì chiết con bé: "Đánh trống lảng sang chuyện này làm gì, có liên quan gì đến chuyện em chết hay không chết, đồ ăn ngon hay không ngon?!"
"Có liên quan nhiều ấy chứ", Tiểu Ngoại xoa bụng: "Chị Dưởng, nếu như chị muốn biết cách, thì phải dẫn em đi ăn bữa cơm trước đã, đừng khách sáo, đi thôi."
Tôi không hiểu sao sự thấu tình đạt lý của Tiểu Ngoại luôn lâm vào ngõ cụt khi con bé nói chuyện với tôi, ngay khi tôi định mắng con bé, thì có một bà cô mang vẻ mặt nam tính mũi không ra mũi, mắt không ra mắt quát mắng chúng tôi: "Này, này, này—, hai người đang ngồi ở đâu vậy? Đây không phải là chỗ để mấy người ngồi, không biết à? Mau cút ra kia."
Lúc này tôi mới để ý, nơi tôi đang ngồi cùng Tiểu Ngoại là một bồn hoa cúc nở rộ, có bông hoa bị hai đứa tôi ngồi lên bị biến thành hình dạng cong veo xiêu vẹo.
Hôm nay là ngày tôi bị người khác chẹn họng, ôm một bụng khó chịu đến cực điểm, tôi xua tay khinh khỉnh với bà cô rồi cười nhạt.
Đang lúc định nắn thẳng lại cành hoa cúc, tôi cố ý kéo Tiểu Ngoại bỏ của chạy lấy người, vừa đi vừa thầm thì: "Chỉ là một bông hoa vớ vẩn thôi mà, thế mà cũng không cho ngồi, có gì hay lắm chắc?! Nơi đây không giữ ông lại, sẽ có nơi khác cần ông, chỉ khi nơi đâu cũng không cần ông, mới có thể khiến ông đây khổ sở!"
Mà thực tiễn cũng đã chứng minh, tôi lại bị con nhóc quỷ Tiểu Ngoại đùa giỡn thêm lần nữa, tôi không từ chối đau khổ mà dẫn con bé