Âm thanh ấy tựa như sét đánh ngang tai tôi, bỗng cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay đang che mắt tôi kia, tôi giơ tay nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy hai bàn tay ấy, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc trên da thịt mịn màng, chầm chậm quay người lại —
Tiểu Tân đang đứng trước mặt tôi với dáng vẻ thật xinh đẹp, khoé miệng nàng khẽ cười, ánh mắt nàng tràn trề dịu êm.
Tôi vươn tay xoa nhẹ vầng trán của nàng, lướt đến hàng lông mày, khẽ chạm qua đôi mắt, vuốt dọc sống mũi xinh, mân mê bờ môi đỏ, đúng vậy, là Tiểu Tân, là Tiểu Tân của tôi, Tiểu Tân của tôi cuối cùng cũng về rồi.
Dường như không có ngôn từ nào có thể tả được nỗi niềm hưng phấn của tôi, sửng sốt, còn có cả nhớ nhung.
Tôi chỉ biết ôm chầm nàng vào lòng, hôn môi nàng thật sâu, cảm nhận từng hơi thở của nàng ấm nóng thổi qua vành tai tôi, rung động vì nhịp đập trái tim hai đứa hoà làm một, hôn nàng đắm say đến nỗi chúng tôi có thể ngất đi vì nghẹt thở.
Chúng tôi luyến tiếc tách khuôn mặt nhau ra một chút, trán tôi áp vào trán nàng, không thể níu giữ những giọt lệ tràn mi, không ngừng nỉ non gọi tên nàng: "Tiểu Tân, Tiểu Tân, Tiểu Tân..."
Tiểu Tân hôn khô những giọt châu sa vắn dài của tôi, nước mắt nàng cũng tuôn rơi thành dòng: "Đồ ngốc, cậu làm tớ khóc rồi đây này."
"Hì hì", tôi học theo nàng, cũng hôn khô nước mắt nàng đi: "Thế giờ chúng ta đừng khóc nữa."
"Ừm, không khóc nữa."
"Ừa." Tôi lại gắng sức ôm nàng thật chặt, vì sợ ngộ nhỡ đây chỉ là một giấc mơ, sợ rằng khi tỉnh dậy sẽ phát hiện nàng vẫn còn ở Mỹ.
Tiểu Tân thì thầm bên tai tôi: "Ha ha, tớ về rồi đây, tớ về sớm 3 ngày để gặp Dương Dương đây, lần sau sẽ không xa cách lâu đến thế nữa, tớ nhớ cậu quá, cậu có nhớ tớ không?"
"Có nhớ, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc mỗi giây đều nhớ, rất nhớ rất nhớ, thật sự rất nhớ rất nhớ."
Tiểu Tân cười khúc khích, nàng thổi nhẹ vào tai tôi: "Ngoan quá đi, khi tớ không có ở đây cậu phải nhớ tớ, khi tớ về rồi cậu cũng phải nhớ như thế, nhé?"
"Dạ..." Tôi thấy ngứa ngáy khi nàng thổi như vậy, trộm cười cũng tiến đến ngậm dái tai nàng: "Tuân lệnh."
Tiểu Tân dắt tôi đến phòng ngủ, nàng lấy một cuốn sổ vẽ ra đưa tôi: "Tớ mua cái này cho cậu.
Ừm...!còn có một hộp màu vẽ, đợi một lát, để tớ lấy cho."
Tôi kéo nàng lại: "Tớ không vội nhìn mấy thứ đó, để tớ ngắm cậu đã, đến giờ tớ vẫn thấy như là mơ."
Tiểu Tân véo má tôi: "Có đau không?"
"Có."
"Ha ha, vậy không phải đang mơ nữa nhé."
"Dạ, hình như thế..."
Tiểu Tân cắn môi tôi: "Đồ ngốc, tớ cũng cảm thấy như đang nằm mơ..."
Tiểu Tân vừa trở lại đã nghiễm nhiên trở thành Phật Chúa ở đây.
Để phục vụ tốt cho vị chủ nhân này, tôi không chỉ tạm thời quán xuyến hết việc nhà, mà ngay cả một ngày ba bữa ăn cũng do chính tay tôi lo liệu.
Được hưởng thụ sự nuông chiều từ tôi, nàng coi mình là Từ Hi Thái Hậu và tôi là Lý Liên Anh.
Tôi không biết có phải vì nàng đã ở lâu bên Mỹ thành quen chưa, mà một phần đâu đó trong đầu nàng bị chập mạch mất tiêu.
Ví dụ, chỉ mới sáng sớm khi vừa thức dậy, Tiểu Tân sẽ sờ vào tóc tôi và hỏi tôi với chất giọng như đang dự lễ truy điệu: "Dương Dương, cậu không thể thoa chút phấn son sao?" Tôi khóc, người nước nào ngủ say lại còn thoa phấn bôi son? Càng kỳ lạ hơn nữa là, khi ra ngoài đi dạo, nàng còn kéo kéo, lấy tay phải túm lên trên cổ tay trái tôi, tôi nói: "Muốn nắm tay thì nắm tay đi, làm cái gì kì vậy!"
"Đừng vội, tớ vẫn còn chưa móc ngón tay út lên."
Sau khi Tiểu Tân trở về, không biết nàng lấy cảm hứng từ đâu mà đột nhiên đam mê các bài nhạc dân ca, lại còn đặc biệt thích các bài dân ca Sơn Bắc.
Suốt ngày rống lên giữa đêm thu khuya khoắt: "Em có biết, sông Hoàng Hà có mấy chục khúc cua? Có mấy chục chiếc thuyền trên hàng chục khúc cua? Có mấy chục cọc gỗ trên mấy chục con thuyền? Có mấy chục ngư ông ô hô lái đò rời bến?" Hoặc nàng sẽ nằm lên người tôi mà ngâm nga: "Một bát thóc hai bát cơm, tôi vẫn nhớ em khi chớm say giấc ~...!Ba mươi ba cây kiều mạch, chín mươi chín kẽ vách, em gái ơi chị là người một nhà ~"...
Chịu sự ảnh hưởng từ nàng, tôi cũng bắt đầu nuôi dưỡng một niềm yêu thích nghiêm túc đối với các bài nhạc dân gian.
Sau này, trong chuyến đi thực tế tại Sơn Bắc, tôi còn đặc biệt ghi lại những thước phim khi người dân địa phương nơi đây ca hát, nghe bọn bọ cất tiếng hát làm đám người thành phố ra bản chúng tôi phấn khởi lắm, ai ai cũng cảm động nước mắt lệ nhoà.
Mang những kỷ niệm đó về xem lại từ đầu với Tiểu Tân, tôi phát hiện khoé mắt nàng cũng đong đầy nước mặn.
Tôi nghĩ rằng những người nông dân chúng ta quá tuyệt vời, những khúc dân ca bắt nguồn từ đồng quê hay cuộc sống nông thôn được hát bằng chất giọng dù hào sảng hay dịu mềm, đều mang những vẻ đẹp chân chất và dung dị, khiến cho chúng ta dễ dàng ngửi thấy mùi đất bùn nước ruộng và rơm xanh khói bếp phảng phất trong những lời ca.
Những câu ca thấm đượm mồ hôi nước mắt ấy, chính là những khúc hát được cất lên bởi cả cuộc đời và sinh mệnh người dân, mang vẻ đẹp mà những bài hát thịnh hành thời sau không thể nào sánh bằng được.
Tôi có thể hiểu nỗi niềm theo đuổi vẻ đẹp lao động và cái đẹp chất phác của Tiểu Tân, nhưng không thể hiểu vì sao nàng nhất thiết phải đưa tinh thần trực bạch chất phác của những bài ca dân gian áp dụng lên người tôi, cứ cách ba bữa là giọng nàng lại mềm oặt đi mà kêu lên: "Ôi— em gái ~~ đói rồi —" "Này — cô nương mang đôi mắt long lanh kia ~~ phải đổ rác rồi —"
Nghe nàng kêu em gái là tôi lại đau đầu, cứ mỗi lần tôi được nàng vinh hạnh gọi như vậy, chứng tỏ tôi lại phải "chùi đít" cho nàng, chỉ biết than khóc thảm thương mà đáp: "Ơi — chị gái ~ em gái bị chị giày vò đến trời ơi đất hỡi rồi đây —"
Tiểu Tân ngồi trên sofa dang rộng hai tay: "Này — em gái ~~ có thời gian hai ta nghiên cứu kinh kịch đi —"
Tôi lập tức ngã nhoài ra đất.
Hôm đó lương tâm của Tiểu Tân trỗi dậy, tự dưng nàng chủ động nấu cơm, có lẽ đã lâu chưa xuống bếp nên tay chân nàng có hơi vụng, làm vương vãi hết ra bếp nào là rau xanh nào là hoa quả tôi mới mua về.
Nghe thấy thế, tôi hớt hải chạy vào bếp, ai ngờ dẫm phải quả quýt to tròn mà ngả người ra sau, mông đít tôi cứ thế tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Tiểu Tân nôn nóng đỡ tôi dậy: "Cậu không sao chứ? Không sao chứ? Sao lại đi trên quýt thế kia? Nếu đi đường vòng đã không có chuyện gì rồi?! Sao lại ngốc thế!"
Tôi sắp nổi điên, coi như hôm nay mới hiểu được cảm giác bị "vừa ăn cắp