Tiểu Ngoại cũng nhìn quanh một vòng, đầy vẻ hoang mang: "Em không biết nữa, chị Dưởng, hình như em cũng mất phương hướng rồi..."
Thật trùng hợp rằng tôi và Tiểu Ngoại đều mù đường như nhau, Tiểu Tân giúp người gặp nạn, nàng gọi điện đến, tôi nói cho nàng gần chỗ tôi có những toà nhà nào, sau đó kéo Tiểu Ngoại ngồi xuống, yên dạ yên lòng chờ hai người họ đến cứu nạn.
Không lâu sau, Tiểu Tân và Tầm nhễ nhại mồ hôi chạy đến chỗ chúng tôi, Tiểu Tân kéo tôi đứng lên: "Có bị chó cắn không? Cắn chỗ nào thế?"
Tôi nắm tay nàng an ủi: "Cậu không nhìn kỹ, tớ làm sao có thể bị chó cắn chứ."
Tiểu Tân an tâm, nàng đấm tôi một cái: "Đều tại cậu thường ngày hay làm việc xấu, giờ bị báo ứng đấy thấy chưa."
Tôi xoa đầu nghĩ, bình thường tôi có làm việc xấu gì đâu nhỉ.
Tầm kéo Tiểu Ngoại đứng dậy và đưa sách cho con bé, vẻ mặt chan chứa sự quan tâm: "Có thật là không sao chứ?"
Tiểu Ngoại ôm sách vào lòng: "Không sao không sao, chỉ là một con chó cỏn con thôi mà."
Tầm giúp Tiểu Ngoại chỉnh lại mắt kính: "Lần sau gặp chó nhất định không được chạy, cậu càng chạy nó càng đuổi, nhớ chưa?"
Tiểu Ngoại đồng ý: "Ừm, nhưng cũng không thể chờ nó đuổi đến cắn a."
Tầm dở khóc dở cười: "Người ngay thẳng sợ gì chó cắn, hay là cậu lại làm chuyện gì trái với lương tâm?"
Tiểu Ngoại lắc đầu lia lịa: "Không không không, tuyệt đối...!không", lại chột dạ nhìn Tầm: "Không có thật...!đừng cứ dùng ánh mắt như Mai Nhược Hoa nhìn tớ vậy chứ, tớ thề là không có."
Tầm: "Mai Nhược Hoa là ai?"
Tôi và Tiểu Tân đồng thanh trả lời giúp Tiểu Ngoại: "Là Mai Siêu Phong!!"
Tiểu Ngoại lườm chúng tôi, ngay tức khắc tránh ra xa 10 mét, sắc mặt Tầm tái xanh, cô bé la lên giận dữ với Tiểu Ngoại: "Cậu đứng lại cho tớ!"
Tiểu Ngoại không đứng lại, con bé làm mặt xấu với Tầm, cong đít lên chạy về phía trước.
Vì vừa bị chó đuổi xong, cho nên một khi khởi động chân liền không thể giảm tốc độ, hậu quả của việc chuồn đi như một con chuột ấy chính là cái đầu con bé va phải lồng ngực của một người đàn ông.
Chúng tôi vội vàng chạy đến, thấy Tiểu Ngoại và người đàn ông đó đều chết lặng.
Tôi nheo mắt nhìn, cảm thấy người đàn ông này sao mà quen quá, thế là cẩn thận nhìn kỹ, ôi vãi! Đó không phải Chân Quỳnh - người đã đi xem mắt với tôi sao?! Tôi nói nhỏ với Tiểu Tân rằng đó là Chân Quỳnh - người suýt chút nữa đã có mối quan hệ không đoan chính với tôi, Tiểu Tân ngay lập tức được dịp mở mang tầm mắt đối với anh chàng có thân hình như gà luộc trụi lông ấy.
Tiểu Ngoại vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay Chân Quỳnh, rõ ràng Chân Quỳnh vẫn còn nhớ như in người đã đại náo buổi xem mắt ấy, giọng điệu cực kỳ không có ý tốt: "Sao em cứ lỗ mãnh như thế! Có đứa con gái nào như em không?!"
Tầm đứng ra bảo vệ Tiểu Ngoại, không đợi Tiểu Ngoại mở lời đã kéo cô bé đến bên cạnh mình, ngẩng mặt tra hỏi Chân Quỳnh: "Anh nói ai lỗ mãnh?! Có tên đàn ông nào nói con gái lỗ mãnh không?!"
Tiểu Ngoại như chó cậy gần chuồng, nấp sau lưng Tầm lên giọng: "Đúng vậy!"
Chân Quỳnh chết lặng, bị một nữ sinh nhỏ chặn họng không nói nên lời, sắc mặt biến thành màu gan lợn.
Tiểu Tân bước đến xoa đầu Tiểu Ngoại: "Bị đâm hỏng đầu chưa?"
Tiểu Ngoại xoa mũi: "Hình như chưa đâu."
Tầm và Tiểu Tân bật cười vì dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Ngoại, Chán Quỳnh có chút khó xử, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, chào hỏi một cách không tự nhiên lắm: "Quan Dương, lâu lắm không gặp a."
Tôi nhìn khuôn mặt mang đường nét điển hình của người Trung Quốc ấy, gật đầu: "Đúng vậy, trùng hợp quá."
Chân Quỳnh nhìn Tầm và Tiểu Tân: "Bọn họ là bạn của cô à?"
Tôi kéo tay Tiểu Ngoại lại và quay sang đáp rằng: "Phải, đây là những người bạn tốt nhất của tôi, chúng tôi phải đi đây, gặp lại sau nhé."
Tôi không giới thiệu Tiểu Tân và Tầm cho Chân Quỳnh, chỉ để hắn thấy những bóng lưng đang dần rời xa.
Ngày hôm sau, Tầm phải về Bắc Kinh, tôi và Tiểu Tân đều rảnh rỗi nên đã cùng Tiểu Ngoại tiễn em ấy đến sân bay.
Tôi thấy trên cổ tay của Tiểu Ngoại và Tầm đều đeo chiếc vòng có cùng một kiểu dáng.
Ồ, thật lãng mạn, ngày mai tôi tôi phải đi mua hai chiếc giống vậy mới được, lãng mạn đôi đường.
Đến sân bay, tôi và Tiểu Tân cố tình chừa khoảng không gian để bọn trẻ nói chuyện, thấy ánh mắt không nỡ rời xa của hai đứa trẻ làm tôi thấy chua xót thay cho chúng.
Sau khi hai đứa thủ thỉ to nhỏ xong, Tầm nắm tay Tiểu Ngoại đi tới bên tôi và Tiểu Tân: "Chị Dương Dương, chị Tiểu Tân, cảm ơn hai chị đã đến tiễn em, em phải đi đây."
Chúng tôi cười, gật đầu với em: "Đi đường thuận lợi nhé."
Tiểu Tân nắm tay Tầm: "Bắc Kinh cách nơi đây không xa, có thời gian hãy thường đến đây, chị còn muốn học chơi đàn tranh từ em đấy."
"Vâng ạ, nhất định em sẽ dạy chị thành cao thủ." Sau đó Tầm lại nhắc nhở Tiểu Ngoại: "Cậu phải chăm học tiếng Anh, phải xem kỹ các tài liệu tiếng Anh mà tớ đưa cho, đừng chỉ mỗi dày công học môn chuyên ngành, nếu không chắc chắn cậu sẽ bị kẹt môn tiếng Anh khi không thi đỗ."
Tiểu Ngoại không phục: "Mồm đen như quạ, ai nói tớ không thi đỗ nào, chỉ là tiếng chim hót thôi mà, dễ ợt dễ ợt."
Tầm yên tâm phần nào: "Chính cậu nói đấy, cậu mà không đỗ, tớ sẽ đá cậu lên chín tầng mây!"
Tôi cười và nói với Tầm: "Yên tâm đi, chị và chị Tiểu Tân sẽ giám sát việc học tiếng Anh của Tiểu Ngoại."
Tầm rất cảm động: "Em cảm ơn các chị." Lại dùng chân đá Tiểu Ngoại: "Còn không mau cảm ơn các chị!"
Tiểu Ngoại cực kỳ không tình nguyện mà nói với chúng tôi một câu ngàn năm mới có một lần: "Cảm ơn các chị."
Có thể con bé cảm thấy quá mắc nợ khi nói một câu cảm ơn với chúng tôi, vừa nói xong lại còn hắt xì, làm Tiểu Tân và Tầm cười mãi, thật không giữ thể diện cho tôi gì cả.
Chúng tôi cùng về đến nhà sau khi tiễn Tầm đi, tôi hỏi Tiểu Ngoại: "Chẹp chẹp, nếu em không thi đỗ thì sao?"
Tiểu Ngoại có vẻ như đã nghĩ thông: "Nếu không đỗ, thì tìm việc làm."
Tiểu Tân hỏi: "Vậy em đã nghĩ qua muốn làm việc gì chưa?"
Tiểu Ngoại lau cặp kính hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra kết luận: "Chị nghĩ, em đi bán bánh quẩy đậu hũ có được không?"
Tôi mở to mắt: "Thế em tính sao với Tầm?"
Tiểu Ngoại mân mê môi mình: "Chậc,