Hai mắt nặng trĩu lờ mờ mở ra. Dưới bụng vẫn còn hơi ê ẩm. Mọi chuyện tối qua hệt như một cơn ác mộng kinh hoàng mà cô bỗng dưng phải chứng kiến. Bàn tay cô đưa ra, lục lọi bên mặt giường kế bên. Một cỗ lạnh toát...
Chồng cô đâu?...
Vân Ninh lề mề xỏ chân vào dép bông, chạy ra mở cửa kiếm Hà Hải Đông. Nhưng bên ngoài là một dàn vệ sĩ chặn cô lại, quả quyết không cho cô đi bất cứ đâu.
"Hà phu nhân, Hà tổng có lệnh, không cho phép cô ra ngoài nửa bước!".
Cô hoang mang. Hai mắt lung linh nhìn bọn họ. Sao cô lại bị Hà Hải Đông đối xử thế này?
Drap giường bị lật tung lên. Vân Ninh đảo qua lại để kiếm điện thoại nhưng không thấy đâu. Mỗi lúc cô lại càng hoảng loạn, sau đêm hôm qua thì cô không biết chính mình đang suy nghĩ gì nữa, Hà Hải Đông đang suy nghĩ gì nữa.
"Tôi muốn gặp chồng tôi..." - Cô bất lực, đi ra ngoài, run rẩy nói với đội vệ sĩ - "Các anh có thể nói với Hà Hải Đông rằng tôi muốn gặp anh ấy có được không?".
Gương mặt cô nhợt nhạt, trắng xanh không một chút huyết sắc, chỉ có khoé mắt là đỏ lên.
Một thanh niên trong đội vệ sĩ kia trang nghiêm đi đến trước mặt cô, nói.
"Hà tổng tạm thời không muốn gặp phu nhân. Mong phu nhân về phòng nghỉ ngơi cho!".
Vân Ninh mím môi nhìn hắn. Cô đột nhiên nhớ ra những lời nói và hành động ngày hôm qua của Hà Hải Đông. Anh đã mắng cô lăng loàn. Anh đã hiểu lầm rồi, cô cần phải giải thích.
Cô xông ra, kiên quyết muốn phá vòng vây ra ngoài, lập tức bị đội vệ sĩ chặn đứng.
"Mẹ! Mẹ, cứu con với! Tôi muốn gặp Hà Hải Đông! Tôi muốn gặp chồng tôi!" - Cô khóc oà, gào thét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám vệ sĩ thô bạo ném cô trở về phòng. Vân Ninh liêu xiêu, định bật lại thì cánh cửa trong phòng đã bị khoá chốt, không có cách nào mở ra được nữa. Cô điên cuồng dùng tay đập vào cửa.
Cánh cửa được làm bằng gỗ đặc, nặng vô cùng, phía trên còn khắc nổi hoa văn bằng vàng. Cánh tay trắng ngần của cô đập lên loạn xạ, đều bị đau đến đỏ au.
"Mấy người mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi là Hà phu nhân..." - Cô đau khổ nói - "Tôi là vợ của Hà Hải Đông. Anh ấy biết được sẽ không tha cho các người đâu! Anh ấy sẽ không tha cho các người đâu...".
Bản thân cô biết không phải vậy. Bọn họ sẽ không dám đối xử với cô thế này trừ phi do đích thân Hà Hải Đông ra lệnh. Cô khóc đến nứt hết cả ruột gan, nằm trên cánh cửa trượt dài xuống sàn.
"Tôi muốn gặp Hà Hải Đông... Tôi muốn gặp chồng tôi...".
Hà phu nhân không phải người điếc. Bà và Hà lão gia biết đứa con trai mình đối xử tàn bạo với con dâu như vậy cũng không nhịn được mà quát.
"Mấy người làm sao vậy? Con bé là vợ của Hà Hải Đông đó. Mấy người dám đối xử với con bé như vậy ư?" - Hà lão gia quát.
Đám vệ sĩ kia khúm núm gập người, nhưng tuyệt nhiên không có ai chạy đi mở cửa.
Vân Ninh vừa nghe thấy tiếng của Hà phu nhân và Hà lão gia, tiếp tục ra sức kêu cứu.
"Mẹ ơi, bố ơi, hai người cứu con ra khỏi đây với... Hai người gọi Hà Hải Đông về đi có được không?".
Hà phu nhân nghe tiếng kêu khóc của cô, lại trông thấy cả một dàn vệ sĩ không ai nghe lệnh nhúc nhích, tức đến mất hết kiên nhẫn.
"Các người không nghe thấy gì à? Điếc cả rồi sao? Mau mở cửa!".
Đám vệ sĩ nhìn nhau, vẫn nghiêm trang đứng im lặng. Hồi lâu mới mở miệng.
"Thưa Hà phu nhân, ông chủ... ông chủ đã căn dặn chúng tôi, không được thả người. Dù là bà hay lão gia có nói gì thì cũng không được thả người...".
Hà lão gia nóng máu.
"Phản rồi! Phản rồi!" - Ông gầm lên - "Nhà này là nhà của chúng tao. Các người mặc kệ mệnh lệnh của chúng tao để nghe lời thằng oắt đó phải không?".
"Lão gia, lão gia... mong ngài tha tội. Chúng tôi không còn cách nào khác!".
Bọn họ quỳ rạp xuống. Không phải bọn họ không tôn kính Hà phu nhán và Hà lão gia. Chỉ là... Hà Hải Đông quá mức đáng sợ. Về sau, biết anh nuôi thêm một đội quân hắc đạo ở bên ngoài, bọn họ không cần nghĩ cũng thấy rét run.
Hà phu nhân sững sờ, rút điện thoại ra muốn mắng cho Hà Hải Đông một trận. Nhưng cứ thế mà thằng con trai kia ngó lơ bà, không buồn nghe máy.
Tiếng thút thít nấc lên cách một cánh cửa truyền ra ngoài khiến ai nấy đều đau lòng, xót ruột.
Hà phu nhân nhẹ giọng, chạy đến bên kia khuyên bảo.
"Con à, Vân Ninh à... nghe lời mẹ... Con ngoan ngoãn ở trong phòng chịu đựng ít hôm. Mẹ sẽ cố gắng tìm Hà Hải Đông về đây cho con có được không?" - Bà cố sức trấn tĩnh Vân Ninh, thầm rủa trong lòng sớm biết thế thì đã không bày mưu tính kế đưa con bé lọt vào lưới của Hà Hải Đông - "Ngay bây giờ, bố và mẹ sẽ đi tìm chồng cho con có được không?".
Bên phía kia không thấy trả lời, Hà phu nhân càng kiên định, dịu dàng gõ cửa.
"Vân Ninh, con có nghe mẹ nói gì không? Chỉ cần Hà Hải Đông về đây, bố mẹ sẽ đánh chết nó!".
Vân Ninh nâng mi mắt nặng trĩu lên. Tiếng nấc dâng trào khiến cô thấy vô cùng khó thở. Cô nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, là lỗi của con... Bố mẹ đừng đánh anh ấy...".
Hà Hải Đông chắc chắn giận cô rồi, ghét cô rồi. Vì anh nghĩ cô đi ngoại tình với Trương Chiến nên mọi chuyện mới thành ra như thế này.
"Được, được... Bố mẹ sẽ không đánh..." - Hà phu nhân nghẹn ngào theo. Một đứa trẻ tốt như vậy, sao lại đi gả cho đứa con trai ác ôn của bà chứ? Hà phu nhân thấy mình sai rồi. Hà Hải Đông rốt cục vẫn nên lấy Hồ Tiểu Diệp thì hơn. Người tốt đưa nó cũng chẳng có ích gì - "Vân Ninh, con nghe lời mẹ, đừng khóc nữa. Bố mẹ sẽ tìm cách...".
Hà lão gia thở dài thườn thượt, ông cũng quá sức bất mãn với cách hành xử của Hà Hải Đông. Ai lại đi đem nhốt vợ mình ra như thế? Đứa nghịch tử này từ lúc đâm đầu vào hắc đạo, ông đã không nên nhận lại nó nữa.
Hà gia quả thật quá tốt với Vân Ninh, là tốt đến không còn gì để nói. Hà phu nhân và Hà lão